CHƯƠNG 1005
ĐAU LẮM SAO?
Lúc này, Diệp Quan liền muốn rút tay ra, Tô Tử lại ngăn cản hắn, nàng thấp giọng nói:
- Sờ đi! Bởi vì ta cảm thấy ngươi không buồn ngủ nữa
Diệp Quan: "…"
Không thể không nói, đêm này thật đau đớn và vui sướng
Ngươi có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng có một số việc lại không thể làm!
Bất kể như thế nào, ngược lại hắn hiện tại cũng không có ý đi ngủ
Rốt cuộc cũng đợi đến rạng sáng, Tô Tử vừa muốn đứng lên, lại phát hiện ra, trên ngực mình có dị vật, dường như nghĩ đến cái gì, mặt nàng liền lập tức đỏ lên
Diệp Quan cũng là hết sức tự giác thu hồi móng vuốt của chính mình, mà lúc này, Tô Tử liền muốn đứng lên, nhưng vừa đứng lên, nàng chính là trực tiếp ngã xuống
Diệp Quan vội vàng đỡ Tô Tử, hắn nhìn về phía Tô Tử chân, vào giờ phút này, chân Tô Tử đã là máu thịt be bét
Nghĩ đến nàng hôm qua cõng chính mình đi xa như vậy, Diệp Quan lập tức có chút đau lòng, hắn vội vàng gỡ xuống vòng cổ trên cổ mình đeo ở trên cổ Tô Tử, Tô Tử vội vàng nói:
- Ngươi đeo đi
Diệp Quan nhìn Tô Tử:
- Nghe lời!
Mặc dù không có tức giận, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm
Tô Tử do dự một chút, gật đầu:
- Được!
Diệp Quan mỉm cười, sau đó nói:
- Đến, ta cõng ngươi!
Nói xong, hắn cõng Tô Tử lên, đi về phía núi nhỏ nơi xa
Trải qua sự trị liệu của Nữ Oa Thạch một đêm, hắn bây giờ đã khá hơn rất nhiều
Tô Tử đưa hai tay vòng qua cổ Diệp Quan, nàng cứ như vậy nhìn Diệp Quan, nhìn một chút, trên mặt nổi lên một nụ cười xúc động lòng người
Diệp Quan dùng hai tay nâng bờ mông Tô Tử, mặc dù không có ý nghĩ chiếm tiện nghi, nhưng lại vẫn có chút cảm giác khác thường
Dù sao, hắn cũng là một nam nhân bình thường!
Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quan, mim cười, nam nhân này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút không có sắc tâm
Chẳng lẽ mình không đủ xinh đẹp?
Tô Tử khẽ lắc đầu, mặt một thoáng liền đỏ lên, nghĩ như vậy, mình tựa như là muốn hắn chiếm tiện nghi của chính mình vậy, thật sự chính là quá cảm thấy khó xử
Rất nhanh, Diệp Quan mang theo Tô Tử đi tới đỉnh núi, sau khi đi đến đỉnh núi, Tô Tử lấy điện thoại di động ra, rất nhanh, trong mắt nàng lóe lên một vệt vui mừng:
- Có tín hiệu
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi chuẩn bị gọi cho người nào?
Tô Tử nói:
- Hiên Viên Lăng cô nương!
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Hiên Viên Lăng cô nương?
Tô Tử gật đầu:
- Chỗ này cách Yến Kinh đã không xa, tìm Hiên Viên Lăng cô nương, dùng thực lực của Hiên Viên tộc, có thể rất nhanh liền tìm được chúng ta, đồng thời cứu viện
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được!
Tô Tử bấm điện thoại, rất nhanh, bên kia truyền đến thanh âm của Hiên Viên Lăng
Một lát sau, Hiên Viên Lăng nói:
- Tô Tử cô nương, Diệp công tử vẫn khoẻ chứ?
Tô Tử nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Vẫn khoẻ!
Hiên Viên Lăng nói:
- Các ngươi chờ một lát, ta sẽ lập tức chạy đến
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tử nhìn thoáng qua bốn phía, vẫn như cũ là dãy núi không thấy điểm cuối
Tô Tử có chút lo lắng
Diệp Quan nhẹ nhàng đặt Tô Tử lên trên một tảng đá, sau đó hắn nhìn về phía hai chân Tô Tử, miếng vải quấn chân đã bị máu nhuộm đỏ
Diệp Quan nói khẽ:
- Đau lắm sao?
Tô Tử lắc đầu
Thấy gương mặt mỏi mệt của Tô Tử, Diệp Quan nhẹ nhàng ôm Tô Tử vào trong ngực, nói khẽ:
- Nghỉ ngơi một chút đi!
Tô Tử do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Ừm
Nàng cũng xác thực rất mệt mỏi. Rất nhanh, Tô Tử chính là chìm vào giấc ngủ
Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Vũ Trụ Quan Huyền Pháp, rất nhanh, nhãn tình của hắn sáng lên, hơi kinh ngạc
Bởi vì hắn phát hiện ra, linh khí ở nơi này nhiều hơn một chút!
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Quan có chút hiếu kỳ, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, chẳng lẽ là bởi vì hắn ở trên núi?
Không có suy nghĩ nhiều, Diệp Quan bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí. Trước đó vào lúc đối kháng với cỗ lực lượng thần bí ở trên máy bay kia, hắn đã hao hết tất cả linh khí, hiện tại phải tranh thủ thời gian tích luỹ thật nhiều mới được
Ước chừng sau hai giờ, chân trời nơi xa đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng
Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan chậm rãi mở hai mắt ra, rất nhanh, chiếc trực thăng kia đi đến cách đỉnh đầu Diệp Quan cùng với Tô Tử mấy chục mét, sau một khắc, một nữ tử trực tiếp nhảy xuống
Người tới, chính là Hiên Viên Lăng
Hiên Viên Lăng bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Quan cùng với Tô Tử, nàng nhìn thoáng qua hai người, sau đó nói:
- Diệp công tử, Tô tiểu thư!
Lúc này, Tô Tử Diệp đã thức tỉnh. Diệp Quan nói:
- Lăng cô nương, cám ơn
Hiên Viên Lăng lắc đầu:
- Ngài quá khách khí
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp công tử, ngươi hãy ôm chặt Tô cô nương!