Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1048 - Chương 1048: Cháu Trai!

Chương 1048: Cháu Trai! Chương 1048: Cháu Trai!

CHƯƠNG 1048

CHÁU TRAI!

Diệp Quan cười khổ:

- Ta không phải là ý tứ này, linh khí này quá trân quý, ngươi không có được sự cho phép của cha mẹ ngươi liền dẫn ta tới hấp thu, ta sợ ngươi bị bọn họ trách cứ

Hiên Viên Lăng cười nói:

- Bọn họ không có nhỏ mọn như vậy, ngươi nhanh hấp thu đi

Diệp Quan do dự một chút, sau đó gật đầu:

- Được!

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển tâm pháp, rất nhanh, linh khí phát tán bốn phía vọt về phía hắn

Hắn cũng không có hấp thu linh mạch sâu trong lòng đất, chỉ hấp thu linh khí do linh mạch phát ra, bởi vì nếu như hấp thu linh mạch sâu trong lòng đất, hắn có thể trực tiếp hút sạch linh mạch kia…làm như thế, tự nhiên là có chút quá không có suy nghĩ

Sau một lúc lâu, Diệp Quan đứng lên, lúc này, linh khí trong cơ thể hắn nhiều hơn gấp mười lần so với trước đó!

Gấp mười lần!

Cho dù tu vi của hắn hiện tại bị phong ấn, muốn giết một vị Tông Sư, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay

Hiên Viên Lăng cười nói:

- Cảm giác như thế nào?

Diệp Quan cảm thụ một thoáng linh khí trong cơ thể, sau đó cười nói:

- Có muốn bay hay không?

Hiên Viên Lăng trừng mắt nhìn:

- Ngự kiếm?

Diệp Quan gật đầu

Hiên Viên Lăng liền nói ngay:

- Muốn!

Diệp Quan vừa động tâm niệm, Vân Tú kiếm mà Hiên Viên Lăng tặng cho hắn bay ra, hắn giữ chặt tay Hiên Viên Lăng đứng ở trên thân Vân Tú kiếm, sau một khắc, hắn khẽ động tâm niệm, kiếm trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời

Hắn chỉ là ngự kiếm đơn thuần, cũng không có sử dụng lực lượng tu luyện!

Ở trong nháy mắt kiếm bay lên, Hiên Viên Lăng bị hù trực tiếp ôm chặt Diệp Quan

biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ, hắn không nghĩ tới Hiên Viên Lăng sẽ sợ

Hiên Viên ôm rất chặt khiến Diệp Quan có chút xấu hổ, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Lăng cô nương, chớ sợ, ngươi nhìn chung quanh một chút đi

Nghe được Diệp Quan, Hiên Viên Lăng chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn dãy núi phía dưới cấp tốc thu nhỏ, nàng lại vội vàng nhắm hai mắt lại, hơn nữa sắc mặt vô cùng tái nhợt

Diệp Quan phát giác được có chút không đúng:

- Làm sao vậy?

Hiên Viên Lăng ôm thật chặt hắn, run giọng nói:

- Ta…sợ độ cao!

Sợ độ cao!

Diệp Quan ngây cả người, chợt lắc đầu cười một tiếng, hai tay của hắn nhẹ nhàng vòng lấy vòng eo của Hiên Viên Lăng:

- Ta sẽ đỡ ngươi, ngươi chớ có sợ

Hiên Viên Lăng vẫn là lắc đầu liên tục

Diệp Quan cười nói:

- Ngươi không phải muốn học kiếm sao? Ngươi không phải muốn ngự kiếm phi hành sao? Nếu như sợ, vậy còn học cái gì?

Nghe được Diệp Quan, Hiên Viên Lăng do dự một chút, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, mặc dù vẫn còn có chút sợ, nhưng cũng không có khẩn trương như vừa rồi

Mà Diệp Quan cũng là thả chậm tốc độ ngự kiếm!

Sau một lúc lâu, Hiên Viên Lăng cuối cùng không còn khẩn trương nữa, nàng hưng phấn nói:

- Thật sự chính là ngự kiếm…

Diệp Quan cười nói:

- Đúng thế

Hiên Viên Lăng đang muốn nói chuyện, nhưng dường như cảm nhận được cái gì, vẻ mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, bởi vì nàng hiện tại cách Diệp Quan rất gần, hơn nữa, hai tay còn ôm Diệp Quan, tư thế này thật sự là có chút mập mờ

Trong lòng ngượng ngùng, nàng muốn thu hồi tay theo bản năng, nhưng lại sợ, trong lúc nhất thời, có thể nói là vô cùng xoắn xuýt

Mà lúc này, Diệp Quan cũng phát hiện ra dị dạng của Hiên Viên Lăng, hắn chậm rãi ngự kiếm trở về trên ngọn núi, sau đó buông Hiên Viên Lăng ra, Hiên Viên Lăng cũng buông Diệp Quan ra, nàng nhìn thoáng qua Diệp Quan, mặc dù không có xấu hổ, nhưng lại có chút thất lạc

Diệp Quan cười nói:

- Cảm giác như thế nào?

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu:

- Rất tốt…

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Quan:

- Ta cũng có thể ngự kiếm phi hành giống như ngươi sao?

Diệp Quan gật đầu:

- Có thể! Nơi này có linh khí, dùng thiên phú của ngươi, rất nhanh liền có thể làm được ngự kiếm phi hành

Hiên Viên Lăng hơi hơi cúi đầu:

- Nhưng….ta có chút sợ!

Diệp Quan cười nói:

- Không có việc gì, đến lúc đó ta mang theo ngươi, chúng ta bay mấy lần, chờ ngươi quen thuộc, ngươi liền sẽ không còn sợ

Hiên Viên Lăng trừng mắt nhìn:

- Một lời đã định!

Diệp Quan gật đầu

Hiên Viên Lăng cười nói:

- Chúng ta trở về đi!

Nói xong, nàng chủ động lôi kéo tay Diệp Quan đi xuống dưới núi

Trên đường đi, Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi:

- Ngươi sở dĩ muốn nhìn một chút tổ kiếm của Hiên Viên tộc chúng ta, là bởi vì duyên cớ vị Thanh Sam Kiếm Tu kia?

Diệp Quan gật đầu

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:

- Ngươi biết vị Kiếm Tu kia?

Diệp Quan nói:

- Nhận biết

Hiên Viên Lăng có chút hiếu kỳ:

- Nếu như tu vi của ngươi không có bị phong ấn, ngươi và đối phương ai lợi hại hơn?

Diệp Quan cười nói:

- Ở trước mặt ông ấy, ta chính là một đứa cháu trai!

Hiên Viên Lăng: "…"

Cháu trai!

Hiên Viên Lăng ngẩn người, sau đó lắc đầu:

- Ta cũng không tin, ngươi lợi hại như vậy, vị Thanh Sam Kiếm Tu kia khẳng định không phải đối thủ của ngươi!

Bình Luận (0)
Comment