Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1084 - Chương 1084: Chụp Hình

Chương 1084: Chụp Hình Chương 1084: Chụp Hình

CHƯƠNG 1084

CHỤP HÌNH

nhìn ánh mắt của Diệp Quan, trên mặt Từ Chân nổi lên một nụ cười xúc động lòng người:

- Nhìn có đẹp không?

Diệp Quan đi đến trước mặt nàng, gật đầu:

- Cực kỳ đẹp

Nghe Diệp Quan nói, nụ cười trên khóe miệng Từ Chân dần dần mở rộng

Ở một bên, nữ tử Miêu trại kia vào giờ phút này cũng là tán thán nói:

- Vị tỷ tỷ này, thật sự rất xinh đẹp, nếu như ngươi mặc bộ miêu phục này ra ngoài, không biết có bao nhiêu nam nhân Miêu trại sẽ phát cuồng đây

Từ Chân mỉm cười, nàng nhìn chính mình trong gương cách đó không xa, trong lòng vui vẻ, khắp khuôn mặt là nụ cười

Lúc này, nữ tử Miêu trại ở một bên đột nhiên nói:

- Vị tiểu ca này, ngươi có muốn thay một bộ miêu phục hay không, ta sẽ chụp cho các ngươi một tấm?

Diệp Quan nhìn về phía nữ tử Miêu trại:

- Ta?

Nữ tử Miêu trại gật đầu:

- Đúng thế

Diệp Quan nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Nếu như ngươi không nguyện ý, ta cũng không bắt buộc ngươi, chẳng qua, về sau ta sẽ không để cho Tiểu Thụ đi ngủ với ngươi

Diệp Quan hơi co khóe miệng, Chân tỷ, ngươi uy hiếp như vậy, thật đáng sợ…

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quan, Từ Chân lườm hắn một cái, giữa lông mày mang theo vẻ thẹn thùng:

- Còn không mau đi thay quần áo

Diệp Quan cười ha ha một tiếng, sau đó nhìn về phía nữ tử Miêu trại:

- Cô nương, làm phiền

Nữ tử Miêu trại cười nói:

- Đi theo ta!

Một lát sau, Diệp Quan đi ra, trang phục và trang sức của nam tử Miêu tộc so sánh với nữ tử, đơn giản hơn nhiều, một bộ quần áo vải, hết sức mộc mạc, cũng may ngoại hình của Diệp Quan rất cao, quần áo mộc mạc mặc ở trên người hắn, cũng có thể được hắn hóa mục nát thành thần kỳ

Người có ngoại hình đẹp, trông vẫn đẹp ngay cả khi không mặc đồ

Từ Chân nhìn thoáng qua Diệp Quan mặc miêu phục, khóe miệng hơi hơi nhấc lên:

- Thật đẹp!

Diệp Quan cười ha ha một tiếng, nắm chặt tay Từ Chân

Lúc này, nữ tử Miêu trại kia đột nhiên lấy máy ảnh ra, sau đó cười nói:

- Các ngươi đứng cùng nhau, ta sẽ chụp cho các ngươi một tấm ảnh

Hai người gật đầu

Nữ tử Miêu trại hướng máy ảnh về phía hai người, cười nói:

- Cười

Trên mặt của hai người đồng thời nổi lên một nụ cười, theo nữ tử Miêu trại ấn nút, hình ảnh của hai người bị dừng lại trên một tấm hình

Một lát sau, hai người thay quần áo trở lại, nữ tử Miêu trại đưa hai người ra cửa, lúc này, Diệp Quan đột nhiên nói:

- Cô nương, có giấy với bút không?

Nữ tử Miêu trại liền vội vàng gật đầu:

- Có!

Nói xong, nàng xoay người đi lấy giấy và bút

Diệp Quan cầm bút viết lên giấy

trong mắt nữ tử Miêu trại tràn đầy vẻ tò mò

Một lát sau, Diệp Quan thu hồi bút, hắn đưa tờ giất kia cho nữ tử Miêu trại:

- Cô nương, cho ngươi thứ này, khi rảnh rỗi, ngươi có thể chiếu theo phía trên tu luyện một chút

Nữ tử Miêu trại trừng mắt nói:

- Tu luyện?

Diệp Quan cười nói:

- Đúng thế

Nói xong, hắn đặt bút xuống, sau đó lôi kéo Từ Chân quay người rời đi

Nữ tử Miêu nhìn tờ giấy, trong mắt tràn đầy tò mò, đợi đến khi Diệp Quan cùng với Từ Chân tan biến ở cuối con đường, nữ tử Miêu trại thu giấy vào, sau đó trở lại trong cửa tiệm, nàng lấy ra ảnh chụp của hai người từ trong máy ảnh, sau đó dán ảnh của hai người họ ở nơi bắt mắt nhất trên tường

Bởi vì những người đến đây mua miêu phục sẽ được cô ấy chụp ảnh, nên trên tường treo rất nhiều hình các cặp đôi

Không thể nghi ngờ, ảnh chụp hai người Diệp Quan là tồn tại chói mắt nhất

Nữ tử Miêu trại nhìn thoáng qua ảnh chụp hai người, cười ngòn ngọt, sau đó quay người đi vào trong phòng

Mà Diệp Quan cùng với Từ Chân sẽ không biết rằng một ngày nào đó bức ảnh này sẽ thay đổi số phận của cả hai…chẳng qua đó là một sự tình rất xa xôi….

Sau khi từ Miêu trại trở lại Yến Kinh, Từ Chân tiếp tục sáng tác, mà Diệp Quan thì đi tới Vô Biên Hội Sở

Cha già cùng với Vô Biên Chủ là huynh đệ, Vô Biên Chủ khẳng định biết cha già ở nơi nào

Hắn biết, cha già cùng với cô cô có khả năng cũng muốn rời khỏi địa cầu, bởi vậy, hắn cảm thấy, vào lúc cha già rời đi, ở giữa cha con làm sao cũng phải tâm sự mới được

Người có thể đi, nhưng phải để lại ít đồ mới được

Mà muốn đi Vô Biên Hội Sở, Diệp Quan tự nhiên không thể nào quên một người

Tô Tử!

Diệp Quan đi tới dưới lầu tập đoàn Tô thị, không qua bao lâu, Tô Tử chính là vội vàng đi ra, Tô Tử lúc này, mặc một bộ trang phục công sở, áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen, bao bọc bờ mông, vô cùng gợi cảm nóng bỏng

Nhìn thấy Diệp Quan, Tô Tử liền chạy tới trước mặt hắn, sau đó ôm chặt hắn, run giọng nói:

- Ta còn tưởng rằng ngươi quên ta rồi!

Diệp Quan cười nói:

- Ngươi không phải bận rộn nhiều việc sao?

Bình Luận (0)
Comment