CHƯƠNG 1110
BÀY TỎ
Diệp Quan mỉm cười:
- Kỳ thật cũng tốt, ngươi ở lại nơi này, ta đối với địa cầu liền còn có tưởng niệm, bằng không, lần này đi, có khả năng liền thật sự không trở lại nữa!
Tô Tử cúi đầu:
- Uyển Du thì sao?
Diệp Quan vội vàng nói:
- Ta cùng với Uyển Du thế nhưng là thuần khiết!
Tô Tử nhìn Diệp Quan:
- Chúng ta cũng là thuần khiết!
biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ, hắn cười khổ:
- Ta cùng với Uyển Du chưa từng xảy ra sự tình gì!
Tô Tử nói khẽ:
- Ta biết, nhưng ngươi hẳn là biết nàng thích ngươi chứ?
Diệp Quan gật đầu
Tô Tử hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Diệp Quan yên lặng
Tô Tử nhìn Diệp Quan:
- Ngươi chưa từng trò chuyện thật tốt với nàng sao?
Diệp Quan thấp giọng thở dài:
- Tô Tử, ta tự nhiên sẽ nói lời tạm biệt đối với nàng, chẳng qua là…
Tô Tử trực tiếp cắt ngang Diệp Quan:
- Ngươi thích nàng không?
nhìn ánh mắt sáng rực của Tô Tử, Diệp Quan cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôn nhu nói:
- Ta hiện tại thế nhưng là nam nhân của ngươi!
Tô Tử ngòn ngọt cười, sau đó nói:
- Ta biết, ta muốn nói là, ngươi không nên tự tiện làm quyết định thay nàng, ngươi có khả năng thẳng thắn cùng với nàng, về phần nàng cuối cùng lựa chọn thế nào, đó là chuyện của nàng. bằng không, ngươi cứ đi như thế, nàng có khả năng cả đời cũng không thoát ra được
Diệp Quan gật đầu:
- Được!
sự tình cùng với Mộc Uyển Du, tự nhiên là cũng phải giải quyết
Tại Hệ Ngân Hà này, có thể làm cho hắn để ý, cũng chỉ có Tô Tử cùng với Mộc Uyển Du, dù sao, nếu như không có hai người này, hắn có thể sẽ chết đói
Diệp Quan cúi đầu nhìn về phía Tô Tử, đột nhiên hỏi:
- Vì sao lại nhắc đến Uyển Du?
Tô Tử trừng mắt nhìn:
- Vì sao là vì sao?
Diệp Quan nói khẽ:
- Nếu như ta cùng với nàng…
Tô Tử cười cười, không nói gì
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Ngươi không có quan tâm chút nào sao?
Tô Tử ôm hắn, nói khẽ:
- Quan tâm!
Diệp Quan không hiểu:
- Vậy ngươi…
Tô Tử khẽ lắc đầu:
- Nàng là một người thiện lương, nếu như ngươi cứ như vậy rời khỏi, đả kích đối với nàng sẽ vô cùng lớn. Nữ tử thường thường đều là như thế, một khi thích một người, thì sẽ sa vào hoàn toàn, không dứt ra được…
Diệp Quan nói khẽ:
- Kỳ thật, ta trước kia không có trêu chọc nữ tử!
Tô Tử nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan chân thành nói:
- Thật sự, ta trước kia chỉ muốn theo đuổi sự nghiệp, từ sau khi huyết mạch của ta kích hoạt, ta phát hiện ra, ta liền bắt đầu có chút hoa tâm. Huyết mạch này…có điểm gì là lạ!
Phong Ma huyết mạch:???
Tô Tử cười nói:
- Kỳ thật, ngươi xác thực không có chủ động trêu chọc nữ tử!
Nói xong, nàng ghé vào bên tai Diệp Quan, nói nhỏ:
- Nữ tử so với nam tử còn ham muốn hơn, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng gặp được nam tử ưa thích…chỉ cần nàng gặp được nam tử ưa thích, nàng cũng sẽ cả ngày nghĩ đến đẩy ngã nam tử!
Diệp Quan: "…"
Tô Tử đột nhiên đỏ mặt nói:
- Ta có thể có con không?
Diệp Quan nói:
- Muốn có con?
Tô Tử gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan nói:
- Vậy chúng ta cần phải nhanh một chút!
mặt Tô Tử trong nháy mắt trở nên càng đỏ
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
lúc chạng vạng tối, Diệp Quan rời khỏi khách sạn, nếu Tô Tử quyết định ở lại nơi này, hắn cũng chỉ có thể tôn trọng
Dù sao, Tô Tử hiện tại đối với thế giới bên ngoài cũng chưa quen thuộc, ra ngoài, sẽ rất không thích ứng, bởi vậy, ở lại nơi này chậm rãi tu luyện trước, cũng không phải là một chuyện xấu
Ngược lại, hắn để lại cho Tô Tử rất nhiều Linh Nguyên, những Linh Nguyên kia, đầy đủ cho Tô Tử tu luyện trên ngàn năm!
Rất nhanh, Diệp Quan đi vào Kiếm đạo viện
Mục Vân cùng với Song Song đều đã xuất ngoại du lịch, bởi vậy, hiện tại Kiếm đạo viện cũng chỉ còn lại Mộc Uyển Du
vào lúc Diệp Quan đi vào Kiếm đạo viện, Mộc Uyển Du vẫn còn đang tu luyện
Diệp Quan đi đến trước mặt Mộc Uyển Du, Mộc Uyển Du ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Ngươi đến rồi
Diệp Quan gật đầu, hắn liếc mắt đánh giá Mộc Uyển Du, sau đó nói:
- Bát đoạn rồi?
Mộc Uyển Du liền vội vàng gật đầu, hưng phấn nói:
- Đúng vậy!
Diệp Quan cười nói:
- Lợi hại!
Mộc Uyển Du mỉm cười, không nói gì
Diệp Quan nói:
- Ta phải đi
Mộc Uyển Du sững sờ ở tại chỗ
Diệp Quan cười nói:
- Rời khỏi Hệ Ngân Hà!
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quan, hai tay nắm chặt, trong mắt nổi lên sương mù
Diệp Quan kéo tay Mộc Uyển Du, nói khẽ:
- Nguyện ý đi cùng với ta không?
Nghe được Diệp Quan, nước mắt trong mắt Mộc Uyển Du đột nhiên liền trào ra, nàng không có cố kỵ nào nữa, ôm chặt Diệp Quan
Mộc Uyển Du ôm Diệp Quan thật chặt, nước mắt trong mắt không ngừng tuôn ra, nhưng nàng lại rất vui vẻ, bởi vì, câu nói này của Diệp Quan, chẳng khác gì là đang bày tỏ tâm ý với nàng