CHƯƠNG 1121
SỐNG LẠI MỘT ĐỜI!
Thấy thế, một đám học viên đều hết sức kinh ngạc
Lần này làm sao khác thường?
Diệp Quan không nói gì, hắn liền đứng ở cửa phòng học lẳng lặng chờ đợi, hắn nhìn Ngao Thiên Thiên, hôm nay Ngao Thiên Thiên ăn mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, bên trong thanh lịch lại ẩn chứa một tia vui tươi, đặc biệt là hai cái sừng rồng trên đỉnh đầu nàng, vô cùng vô cùng đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn được muốn vuốt vuốt
Phát giác được ánh mắt của Diệp Quan, Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy nhu tình
Diệp Quan mỉm cười, tiếp tục nghe
Cứ như vậy, ước chừng nửa giờ sau, tiếng chuông tan học vang lên
Ngao Thiên Thiên đóng quyển sách cổ trong tay, sau đó nhìn một đám học viên phía dưới:
- Chư vị, đây là buổi học cuối cùng ta dạy cho các vị, chúng ta hữu duyên gặp lại
Nói xong, nàng buông sách cổ ở trong tay xuống, sau đó quay người đi về phía Diệp Quan
Không có chút lưu luyến nào!
Nghe được Ngao Thiên Thiên, một đám học viên đều bối rối
Có ý tứ gì?
Buổi học cuối cùng?
Ở cửa phòng học, Ngao Thiên Thiên chủ động lôi kéo tay Diệp Quan, cười nói:
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Quan mỉm cười:
- Được!
Hai người rời đi!
Trong phòng học, một đám học viên quay mặt nhìn nhau, rất nhanh, bọn hắn lấy lại tinh thần, trong lòng đều là vô cùng phức tạp
Ngao Thiên Thiên!
Không thể nghi ngờ là đạo sư được hoan nghênh nhất Ngân Hà học viện trước mắt, cũng là đạo sư bọn hắn yêu thích của bọn hắn
Buổi học cuối cùng!
Bọn hắn biết, Ngao Thiên Thiên đạo sư xưa nay không nói đùa, lần từ biệt này, có lẽ chính là vĩnh biệt
sau khi rời khỏi giảng đường, Diệp Quan cùng với Ngao Thiên Thiên nắm tay đi về phía nơi xa, Ngao Thiên Thiên nhìn thoáng qua bốn phía, trong mắt lóe lên một vệt phức tạp:
- Sắp đi rồi, thật đúng là có chút không nỡ bỏ nơi này!
Diệp Quan cười nói:
- Như vậy thì ở lại?
Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nàng nắm chặt tay Diệp Quan:
- Ta càng không nỡ bỏ ngươi!
Diệp Quan cười cười, sau đó nhìn thoáng qua bốn phía, nói khẽ:
- Ngươi ưa thích nơi này, vậy sau này ta liền thường xuyên cùng với ngươi trở lại thăm một chút
Ngao Thiên Thiên gật đầu:
- Được!
Diệp Quan cười nói:
- Chúng ta nên đi gặp cha già!
Nghe vậy, mặt Ngao Thiên Thiên hơi đỏ lên, nàng nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó thấp giọng nói:
- Ừm
Diệp Quan nhìn thoáng qua Ngao Thiên Thiên mặc váy đỏ, mỉm cười, phát giác được ánh mắt của Diệp Quan, Ngao Thiên Thiên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, làm bộ muốn đánh hắn một quyền
Diệp Quan cười ha ha một tiếng, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức trong nháy mắt bao phủ toàn bộ địa cầu
Sau một hồi, Diệp Quan đột nhiên mở hai mắt ra:
- Tìm được rồi
tại bờ biển
Một nữ tử cùng với một vị nam tử đang chậm rại đi dạo, nữ tử mặc một bộ váy trắng, tóc dài xõa vai, điềm tĩnh thanh nhã, dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất như thần nữ trên chín tầng trời
Nam tử mặc một bộ áo trắng, tuấn tú nho nhã, lúc bước đi chậm rãi, khí chất thong dong, ôn nhuận như ngọc
Hai người chậm rãi đi dạo trên bờ biển, cười cười nói nói, vô cùng ấm áp
Đi không biết bao lâu, nữ tử váy trắng kéo tay nam tử áo trắng, mỉm cười:
- Ca, hắn tới
Nam tử áo trắng gật đầu
ở sau lưng hai người cách đó không xa, có hai người đứng đấy, chính là Diệp Quan cùng với Ngao Thiên Thiên
Nam tử áo trắng quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng:
- Ngươi nếu như không muốn đi, ta liền ở lại nơi này với ngươi
Nữ tử váy trắng đột nhiên nói:
- Ca, theo ta sống lại một đời, được chứ?
Sống lại một đời!
Nam tử áo trắng hơi sững sờ, chợt cười nói:
- Nhưng chúng ta không chết được!
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Ta có biện pháp!
Nam tử áo trắng dừng bước lại, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai bị gió biển thổi loạn cho nàng, nói khẽ:
- Vì sao lại có loại suy nghĩ này?
Nữ tử váy trắng mỉm cười nói:
- Đời thứ nhất, ngươi ta duyên cạn, sinh tử phân biệt; đời thứ hai, ngươi ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất nhiều ràng buộc. Ta muốn sống đời thứ ba với ngươi, chỉ có ngươi và ta, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nếm trải cay đắng ngọt bùi trong nhân thế này!
Nói xong, nàng nhẹ nhàng ôm nam tử vào trong ngực, nói khẽ:
- Ta không tham lam, chỉ một thế, sau một thế, ta giết chết hết thảy người vô địch trên thế gian, để tiểu gia hỏa thành lập toàn trật tự mới, sau đó ngươi và ta liền đi làm một tảng đá cái gì cũng không biết, có được hay không?
Nam tử áo trắng nói khẽ:
- Sống lại đời thứ ba, một phần vạn ngươi không nhớ rõ ta, làm sao bây giờ?
Nữ tử váy trắng lắc đầu:
- Coi như chuyển thế trăm ngàn lần, chỉ cần ta gặp được ngươi, ta liền có thể nhận ra ngươi
Nam tử áo trắng mỉm cười:
- Được!
Nữ tử váy trắng hơi hơi nhấc khóe miệng lên, đẹp làm người nghẹt thở