CHƯƠNG 117
Ngao Mông nghĩ một chút sau đó nhìn về phía lão giả lưng còng, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Chuyện ngoài ý muốn trong cuộc sống rất nhiều, cẩn thận một chút!"
Nói xong, y trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Lão giả lưng còng châm chọc nói: " Đại oan chủng!" (Đại oan chủng: dùng để chỉ những kẻ làm điều ngu ngốc)
Nói xong, lão quay người rời đi.
…
Diệp Quan đi đến chân núi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, từ dưới chân hắn mãi cho đến đỉnh núi, có một thềm đá xanh.
Ở cuối cùng thềm đá, mơ hồ có thể thấy được hai cánh cửa gỗ.
Diệp Quan đi về phía thềm đá!
Trên đường đi, Diệp Quan đột nhiên nói: "Tháp gia, ngài có hiểu biết về Đạo Môn không?"
Tháp nhỏ nói: "Một chút!"
Diệp Quan có chút hiếu kỳ: "Nghe nói Đạo Môn lịch sử lâu đời, còn tồn tại trước Quan Huyền học viện?"
Tháp nhỏ nói: "Đúng vậy, Đạo Môn đã từng là người giữ gìn trật tự vùng vũ trụ này, mà Quan Huyền học viện là người giữ gìn trật tự mới."
Diệp Quan trừng mắt nhìn: "Thay đổi triều đại?"
Tháp nhỏ cười nói: "Xem như vậy!"
Diệp Quan có chút không hiểu: "Nếu như thay đổi triều đại, như vậy vì sao Đạo Môn không có triệt để bị tiêu diệt?"
Tháp nhỏ nói: "Bởi vì Nhân Gian Kiếm Chủ năm đó cũng là một thành viên Đạo Môn, bởi vậy, y vào sau khi trùng kiến trật tự, cũng không triệt để tiêu diệt Đạo Môn, mà là để Đạo Môn tiếp tục tồn tại."
Diệp Quan khẽ gật đầu, nói khẽ: "Nói như vậy, cách cục của Nhân Gian Kiếm Chủ còn rất lớn!"
Tháp nhỏ nói: "Đạo Môn mặc dù đã xuống dốc, nhưng vẫn còn có không ít người tài ba, nếu như ngươi có thể gia nhập Đạo Môn, kỳ thật cũng không phải chuyện gì xấu."
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó tăng tốc bước chân.
Bên trong tháp nhỏ, thanh âm thần bí kia đột nhiên nói: "Ngươi xác định để hắn gia nhập Đạo Môn?"
Tháp nhỏ nhạt tiếng nói: "Có vấn đề sao?"
Thanh âm thần bí bình tĩnh nói: "Ta thì có thể có vấn đề gì? Chỉ cần ngươi không lo lắng liền tốt!"
Tháp nhỏ nói khẽ: "Đạo Môn, cũng đã từng làm rất nhiều chuyện vì vùng vũ trụ này! Chiến công của bọn hắn, tiểu chủ đều thừa nhận. Mà Đạo Môn xuống dốc, tiểu chủ cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu như tiểu gia hỏa này có thể chấn hưng Đạo Môn…"
Nói đến đây, nó dừng một chút, lại nói: "Vậy liền thật sự là thiên ý!"
Lúc này, Diệp Quan đi vào trước cánh cửa gỗ kia, nhìn cửa gỗ trước mắt, hắn trầm mặc.
Cửa gỗ rất cũ nát, hai chữ Đạo Môn đều đã có chút không trọn vẹn, phía trên cửa gỗ, còn có một ít mạng nhện!
Đây đã không chỉ là xuống dốc đơn giản như vậy!
Đây là thê lương!
Diệp Quan có chút muốn bỏ cuộc nửa đường!
Thảm như vậy!
Nếu không mình cũng đừng tai họa người khác?
Mà liền vào thời khắc hắn chần chờ, một nữ tử đột nhiên đi tới từ một bên, Diệp Quan nhìn về phía nữ tử, nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, tóc đen dài ngang lưng, trên tay đeo một đôi vòng tay linh đang, phía sau còn đeo cái sọt trúc với một số loại rau và hoa quả trong đó.
Nữ tử vào giờ phút này đang nhìn hắn, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt sạch sẽ như ngọc, tràn ngập ý cười.
Lúc này, nữ tử đột nhiên đi về hướng Diệp Quan, theo nàng bước đi, vòng tay linh đang bên trên cổ tay nàng lập tức rung động thanh thúy, mỹ diệu vô cùng.
Nữ tử đi đến trước mặt Diệp Quan, trừng to nhìn: "Ngươi là?"
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói: "Tại hạ Diệp Quan, tới đây…..tới đây…"
Nữ tử đột nhiên hỏi: "Gia nhập Đạo Môn?"
Diệp Quan vô thức gật đầu!
Thấy thế, con mắt của nữ tử lập tức sáng lên, nàng nắm cánh tay Diệp Quan liền đi vào bên trong, vừa đi còn vừa hưng phấn hô: "Sư phó……có người muốn nhập Đạo Môn chúng ta, ngươi mau ra đây nha, tuyệt đối đừng để hắn chạy nha!"
Biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ.
Cứ như vậy, Diệp Quan bị nữ tử lôi về hướng một tòa đại điện cũ nát không chịu nổi cách đó không xa.
Diệp Quan kỳ thật đã có chút muốn chạy!
Đạo Môn này, là thật sự có chút thảm.
Hắn cảm thấy, mình vẫn không nên tai hoạ đối phương!
Mà đúng lúc này, bên trong Đạo Môn đột nhiên có một hòa thượng mặc tăng y đi ra, hòa thượng để râu dài, bụng bự, dáng vẻ hung dữ, trên tay cầm một cái đùi gà to, khoé miệng còn chảy dầu!
Nhìn thấy hòa thượng này, trong lòng Diệp Quan cảm thấy nặng nề.
Đạo Môn không phải tu đạo sao?
Làm sao lại có hòa thượng?
Không bình thường!
Nữ tử kéo Diệp Quan đến trước mặt hòa thượng, hưng phấn cười nói: "Sư phó, chính là hắn, hắn muốn gia nhập Đạo Môn chúng ta!"
Diệp Quan trầm mặc.
Hòa thượng đánh giá Diệp Quan một chút: "Kiếm Tu?"
Trong lòng Diệp Quan giật mình: "Tiền bối làm sao biết được?"
Hòa thượng bình tĩnh nói: "Trên người ngươi, có nghiệp chướng, Đạo Môn chúng ta không thu!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
"Sư phó!" Nữ tử đột nhiên giữ chặt hòa thượng, có chút gấp: "Hiếm khi có người tới, ngươi làm sao không thu?"
Hòa thượng có chút bất đắc dĩ: "Trên người tên gia hỏa này có nghiệp chướng cường đại, nếu như thu hắn, thầy trò chúng ta sau này khó có thể đạt được thiện quả!"
Nữ tử quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nói: "Ta cảm thấy hắn trông rất đẹp trai!"
Diệp Quan: "….."
Hòa thượng lập tức có chút im lặng!
Mà đúng lúc này, chân trời đột nhiên vỡ ra, sau một khắc, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên quét xuống!
Hòa thượng nhắm hai mắt lại: "Chân Long!"
Diệp Quan cũng nhíu mày, hắn quay người lại nhìn, liền thấy một nam tử trung niên rơi xuống từ trên trời!
Người tới, chính là Ngao Mông!
Vào thời khắc này sắc mặt của Ngao Mông vô cùng khó coi, vốn dĩ có thể tới sớm một chút, nhưng y bị lão giả lưng còng kia lừa!
Thật đáng chết!
Nếu như đối phương không phải là người Tiên Bảo Các, y thật sự muốn tự tay đập chết đối phương!
Phía dưới, Diệp Quan nhìn Ngao Mông, sắc mặt lập tức trầm xuống!
Vậy mà tới nhanh như vậy!