CHƯƠNG 1227
HÙNG VĨ TRÁNG LỆ
Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan sau khi trầm tư một lúc lâu, nói:
- Bọn hắn hiện tại chỉ có bằng đó người, khẳng định không dám đuổi theo chúng ta, bọn hắn sẽ đợi viện quân đến
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nhìn thoáng qua bốn phía, hai mắt nheo lại, trong mắt lấp lánh hàn mang:
- Có người đang dòm ngó!
Diệp Quan nói:
- Có thể giết chết đối phương không?
Diệp Thanh Thanh sau khi cảm ứng một lúc lâu, lắc đầu:
- Đối phương cách chúng ta cực xa
sắc mặt của Diệp Quan trầm xuống, không thể giải quyết đi đối phương, vậy liền mang ý nghĩa hành tung của hai người bọn hắn một mực đang bị đối phương giám thị
Diệp Thanh Thanh lúc này dường như cảm nhận được cái gì, nàng đột nhiên quay người chém xuống một kiếm, vách tường Tuế Nguyệt thời không trực tiếp bị xé nứt ra, nàng mang theo Diệp Quan trực tiếp tiến vào bên trong vết nứt kia
Thoáng qua, Diệp Quan cùng với Diệp Thanh Thanh xuất hiện ở bên trong một biển mây
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, tầng mây bốn phía như biển, mênh mông vô bờ
Diệp Thanh Thanh nói:
- Đi!
Nói xong, nàng mang theo Diệp Quan tan biến ở tại chỗ, lúc xuất hiện một lần nữa, hai người đi tới bên trong một mảnh tinh không, mà ở bên ngoài ngàn trượng trước mặt bọn hắn, nơi đó có một tòa thần điện
Thần Điện to lớn vô cùng, một cây cột đá trước cửa liền cao mấy chục vạn trượng, nó sừng sững trong tinh không, tựa như một đầu cự thú Tinh Không, cực kỳ hùng vĩ tráng lệ
Cả tòa thần điện lộ ra một cỗ khí tức cổ lão, hoang vu
Diệp Quan nhìn toà thần điện trước mắt này, có chút rung động
Diệp Thanh Thanh nói:
- Đi, đi qua nhìn một chút
Nói xong, hai người đi tới trước cửa toà thần điện kia, cửa lớn Thần Điện này cao mấy vạn trượng, hai người đứng ở trước cửa điện, nhỏ bé như là bụi trần
Diệp Quan nhìn về phía cánh cửa lớn kia, cửa lớn do kim loại không rõ nguồn gốc chế tạo thành, tản ra u quang nhàn nhạt, u quang ẩn chứa năng lượng đặc thù nào đó. Ở hai phía cửa lớn, đều có một đạo phù văn màu máu dài đến ngàn trượng, phù văn này như máu tươi ngưng tụ, vô cùng quỷ dị
Diệp Thanh Thanh liếc mắt đánh giá cửa lớn trước mắt, sau đó phất tay áo vung lên, một cỗ kiếm thế tuôn ra, trong chớp mắt, cửa lớn trực tiếp bị đánh văng ra
Hai người tiến vào trong đại điện, mới vừa vào đại điện, một cỗ cảm giác trống trải lập tức đập vào mặt
Cả tòa đại điện cực kỳ trống trải, dài rộng mấy vạn trượng, ở hai phía đại điện, có mười hai cây cột khổng lồ dựng đứng, mỗi cây cột cao tới vạn trượng, rộng cũng gần ngàn trượng, cực kỳ hùng vĩ
Diệp Quan nhìn thoáng qua, hắn phát hiện ra, ở trước những cây cột, đều có một người thần bí cầm trường mâu trong tay đứng, những người thần bí này nhắm nghiền hai mắt, đầu đội nón trụ màu vàng, mặc chiến giáp màu vàng kim, quanh người tản ra một luồng khí tức thần bí
Mà quanh thân các cây cột, trải rộng phù văn màu đỏ như máu quỷ dị, lít nha lít nhít, dường như đang phong ấn cái gì
Diệp Quan đánh giá bốn phía, nói khẽ:
- Đây cũng là một nền văn minh bị phong ấn nào đó
Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt của nàng thu hồi lại từ trên những cây cột, sau đó nhìn về phía nơi xa, ở ngoài mấy trăm trượng, nơi đó có một toà vương tọa, sau lưng vương tọa cắm một thanh đại kiếm to lớn
Nhìn thanh cự kiếm trước mắt này, Diệp Thanh Thanh hơi cau mày, trong mắt có một tia nghi hoặc
Ánh mắt của Diệp Quan cũng rơi vào toà vương toạ kia, vừa định nói chuyện, nhưng vào lúc này, trên toà vương toạ kia đột nhiên xuất hiện một vị nam tử, nam tử mặc trường bào, vẻ mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, dáng vẻ có chút hư nhược
ánh mắt của nam tử rơi vào trên người Diệp Thanh Thanh, y cau mày, có chút không vui:
- Lại tới quấy rầy bản Đế Quân!
Dứt lời, một cỗ khí thế kinh khủng nghiền ép thẳng đến Diệp Thanh Thanh
Nhìn thấy nam tử trực tiếp động thủ, ánh mắt của Diệp Thanh Thanh băng lãnh trong nháy mắt, ngón cái nhẹ nhàng đẩy, kiếm ra khỏi vỏ
Ông!
Theo một tiếng kiếm reo vang vọng, cỗ khí thế kia của nam tử lập tức bị một kiếm này xé nát!
Nhìn thấy một màn này, trong mắt nam tử lập tức lóe lên một tia kinh ngạc:
- Lại là Kiếm Tu
Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử, sau đó liền muốn xuất thủ, nhưng vào lúc này, nam tử kia đột nhiên đứng dậy, y nhìn Diệp Quan bên cạnh, cả người ngây ra như phỗng:
- Ngươi…
Nhìn thấy nam tử trung niên như vậy, Diệp Quan cau mày:
- Ngươi biết ta?
Nam tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi…tên là Diệp Quan?
Diệp Quan lập tức sửng sốt, ngạc nhiên:
- Ngươi biết ta?
Hắn không nghĩ tới, người trước mắt này thật sự biết hắn!
Danh tiếng của mình đã lớn đến như vậy sao?
Nghe được Diệp Quan thừa nhận, vẻ mặt của nam tử trung niên lập tức trở nên phức tạp, cái tên này lại là cháu trai của nam tử áo xanh kia
Tên gia hỏa này đến thật rồi!