CHƯƠNG 1243
TĨNH TUYẾT
Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói:
- Đi theo ta có cảm giác an toàn, hay là đi theo cô cô váy trắng của ngươi có cảm giác an toàn!
Nghe được câu này, Diệp Quan nhất thời tê cả người
Lại tới!
Diệp Thanh Thanh dừng bước lại, nhìn chằm chằm Diệp Quan, chờ đợi câu trả lời của hắn
Diệp Quan chỉ có thể nói:
- Đều có cảm giác an toàn!
Diệp Thanh Thanh lắc đầu:
- Câu trả lời này ta không hài lòng, đổi lại!
Biểu lộ của Diệp Quan cứng đờ
Diệp Thanh Thanh cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi câu trả lời
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Vào thời điểm đi theo cô cô váy trắng, có cảm giác an toàn nhất
Nhiệt độ giữa sân lập tức hạ xuống!
Diệp Quan lại nói:
- Nhưng ta thích đi theo ngươi!
Nghe vậy, Diệp Thanh Thanh hơi ngẩn ra, sau đó nói:
- Vì sao?
Diệp Quan nhếch miệng cười một tiếng:
- Không biết, ngược lại, chính là hết sức ưa thích đi theo ngươi
Diệp Thanh Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Quan, sau đó quay người đi về phía chủ điện nơi xa
Thấy thế, trong lòng Diệp Quan lập tức thở dài một hơi, vị Diệp Thanh Thanh cô cô này thật là đáng sợ
Nàng nói muốn đánh ngươi, đó là đánh thật!
Rất nhanh, hai người đi tới trước chủ điện đèn đuốc sáng trưng kia, Diệp Quan ôm quyền:
- Tiền bối?
Không có trả lời!
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút, hắn lại nói:
- Tiền bối?
Vẫn không có bất kỳ đáp lại nào!
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Đắc tội
Nói xong, hắn đi đến trước cổng chính chủ điện, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa chủ điện ra
Theo cửa chủ điện đẩy ra, Diệp Quan lập tức sửng sốt, trong chủ điện có một tòa quan tài đồng, ở bốn phía quan tài đồng, có bốn vị thị vệ đứng, bốn vị thị vệ này mặc chiến giáp màu vàng kim, cầm vỏ trường kiếm màu vàng kim trong tay, bọn hắn tựa như đang thủ vệ quan tài đồng
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn vị thị vệ kia, sau đó chậm rãi đi về hướng quan tài đồng, mà đúng lúc này, bốn vị thị vệ đột nhiên mở hai mắt ra, kiếm trong tay ra khỏi vỏ nửa tấc, ngay sau đó, bốn cỗ kiếm thế mạnh mẽ trực tiếp bao phủ lại Diệp Quan
trong lòng Diệp Quan run lên, kiếm thế của bốn vị thị vệ này cực kỳ khủng bố!
Hắn quan sát tỉ mỉ bốn vị thị vệ, bốn vị thị vệ này không hề giống người sống, mặc dù mở hai mắt ra, nhưng hai mắt vô thần, tựa như khôi lỗi, chẳng qua, khí tức lại là thật
Hắn nghĩ tới một từ: Hoạt Tử nhân!
Đúng lúc này, quan tài đồng kia đột nhiên hơi run động một chút, kiếm trong tay bốn pho tượng kia đột nhiên vào vỏ, sau đó lui ra đằng sau quan tài
Diệp Quan liếc mắt nhìn bốn vị thị vệ, sau đó chậm rãi đi đến trước quan tài đồng, hắn nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra, lọt vào mắt là một tấm dung nhan tuyệt thế
nằm trong quan tài là một vị nữ tử, nữ tử mặc một bộ váy trắng trắng noãn như ngọc, ngũ quan đẹp đẽ đến hoàn mỹ, da trắng nõn nà, cặp mắt trong veo như nước, đang tò mò nhìn chằm chằm Diệp Quan xem
Nhìn thấy nữ tử, Diệp Quan hơi ngẩn ra, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Cô nương?
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Trước ngực ta có một khối ngọc bội, có nhìn thấy không?
Diệp Quan nhìn về phía trước ngực nữ tử, ở nơi đó có một khối ngọc bội màu đỏ như máu lớn chừng bàn tay, ở chính diện khắc một chữ lớn màu đen: Đạo
Đạo Ngọc?
Diệp Quan nhíu mày
Nữ tử lại nói:
- Lấy xuống giúp ta, được chứ?
Diệp Quan nói:
- Khối ngọc này đang trấn áp ngươi?
Nữ tử nói:
- Ừm
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Ta lấy xuống giúp ngươi, sau khi ngươi ra ngoài, có thể đánh ta hay không?
Nữ tử trừng mắt nói:
- Sẽ không
Diệp Quan cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy khối ngọc kia xuống
Hắn cũng không sợ!
Bởi vì Diệp Thanh Thanh ở trong này!
Khối ngọc kia vừa được lấy xuống, nữ tử chính là chậm rãi ngồi dậy, nàng trực tiếp nhảy ra khỏi quan tài, sau đó hít một hơi thật sâu:
- Cuối cùng cũng tự do!
Diệp Quan nhìn thoáng qua nữ tử trước mắt, trong lòng âm thầm đề phòng
Nữ tử đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Ngươi thật là đẹp trai!
Diệp Quan: "…"
Nữ tử đột nhiên quay người đi đến cửa đại điện, nàng nhìn ra phía ngoài, trong mắt lóe lên một vệt đau thương:
- Đều không còn nữa!
Diệp Quan hỏi:
- Cô nương, ngươi…
Nữ tử đột nhiên quay người nhìn về phía hắn, cười nói:
- Ta tên là Tĩnh Tuyết, bọn hắn đều gọi ta là Tĩnh công chúa, ngươi có thể gọi ta là Tĩnh Tĩnh!
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Tĩnh Tĩnh cô nương, ta tên là…
- Diệp Quan!
Nữ tử đột nhiên cười nói:
- Ngươi tên là Diệp Quan, ta đang một mực chờ đợi ngươi đây!
Diệp Quan mặt mũi tràn đầy kinh ngạc
Diệp Thanh Thanh cau mày
Diệp Quan nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng vô cùng nghi hoặc
Đối phương vậy mà nhận biết mình?
Trong đầu Diệp Quan tràn đầy nghi vấn