CHƯƠNG 1421
QUÁ MỆT MỎI
Lúc này, Tội Nữ vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Quan, nàng nhắc nhở:
- Đây là Thần Ấn
Diệp Quan lại là thấp giọng thở dài, ở trong mắt người ngoài, Thần Ấn này là chí bảo vô thượng, nhưng theo hắn thấy, thứ đồ chơi này khẳng định không có dễ cầm như vậy
Hắn cũng không phải sợ nhân quả gì, chủ yếu là hắn vừa mới có được mấy ngày sống an ổn, hắn thật sự không muốn cuốn vào vũng nước đục lần này tại thời điểm này
Quá mệt mỏi
Hắn hiện tại chỉ muốn điệu thấp phát dục một thoáng
Nhìn thấy dáng vẻ không nguyện ý của Diệp Quan, lão giả ở một bên không nhịn được nói:
- Thiếu niên, đây chính là Thần Ấn, Thần Ấn đó!
Diệp Quan nhìn thoáng qua lão giả, sau đó đưa Thần Ấn cho lão giả:
- Cho ngươi
Biểu lộ của lão giả cứng đờ, tức giận đến nhức cả trứng, nếu như không phải Thần Nhất ở đây, lão liền muốn động thủ
Thần Nhất ở một bên đột nhiên cười nói:
- Ngươi thật sự không muốn sao?
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Thần Nhất:
- Tiền bối vì sao muốn giao vật này cho ta?
Thần Nhất mỉm cười nói:
- Ngươi không phải muốn thành lập một loại trật tự hoàn toàn mới sao?
Diệp Quan cau mày
Thần Nhất tiếp tục nói:
- Ở bên trong Thần Ấn, có tất cả tài vật của Thần Điện lúc ấy, trong đó bao gồm chín đầu Tổ Mạch, chín đầu Tổ Mạch này, là Tổ Nguyên chi mạch chân chính, có thể liên tục không ngừng sinh ra Tổ Nguyên, ngoài ra, còn có một số thần vật ta thu thập năm đó
Diệp Quan im lặng không nói
Thần Nhất cười nói:
- Đã muốn cải thiên hoán địa, sao phải khép na khép nép?
Nghe vậy, Diệp Quan liếc mắt nhìn chằm chằm Thần Nhất:
- Tạ ơn tiền bối chỉ bảo
Nói xong, hắn thu khối Thần Ấn kia vào, sau đó nói:
- Tiền bối, ngươi có biết về Thần Điện bây giờ?
Thần gật đầu một cái:
- Biết
Diệp Quan nhìn Thần Nhất:
- Rất nhiều người đi theo ngươi năm đó, bọn hắn đều đã phản bội ngươi
Thần Nhất cười cười, không nói gì
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Tiền bối đối với chuyện này chẳng lẽ liền không có ý kiến gì sao?
Thần Nhất nhìn Diệp Quan:
- Đó là việc của ngươi
Vẻ mặt của Diệp Quan lập tức trầm xuống
Thần Nhất mỉm cười:
- Ngươi đi theo ta
Nói xong, ông ta xoay người một cái, trong chớp mắt, Diệp Quan còn chưa phản ứng lại, chính là đã cùng với ông ta xuất hiện ở bên trong một mảnh tinh không không biết
Bọn người Diệp An thì ở tại chỗ
Thần Nhất sau khi ngắm nhìn sâu trong tinh không một hồi, nói khẽ:
- Là người đều có ác niệm, đều có dã tâm cùng với dục vọng, sau khi làm một sự tình gì đó cực kỳ lâu, ngươi liền sẽ nhàm chán, sẽ cô độc, thế là, ngươi sẽ nếm thử làm một số sự tình chưa từng làm qua
Diệp Quan nhìn thoáng qua Thần Nhất, sau đó nói:
- Tiền bối là bởi vì có ác niệm?
Thần Nhất mỉm cười nói:
- Xem như thế đi!
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Ta nghe chủ nhân Đại Đạo bút nói, tiền bối là bởi vì muốn nếm thử thần tính…
Thần Nhất nói khẽ:
- Chủ nhân Đại Đạo bút, y còn sống?
Diệp Quan gật đầu:
- Còn sống, tiền bối cũng biết y?
Thần gật đầu một cái:
- Biết một chút
Diệp Quan hỏi:
- Y đến cùng là đến từ thời đại nào?
Thần Nhất nhìn về phía Diệp Quan, mỉm cười nói:
- Y không có nói cho ngươi biết sao?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không có
Thần Nhất cười nói:
- Vậy liền chờ chính y nói cho ngươi đi!
Diệp Quan vô cùng im lặng
Thần Nhất đột nhiên nói:
- Ngươi có biết người nào đáng sợ nhất không?
Diệp Quan nhìn về phía Thần Nhất, Thần Nhất nhìn sâu trong tinh không mịt mùng kia, ánh mắt của ông ta xuyên qua Tinh Hà mịt mờ, ở chỗ sâu phần cuối Tinh Hà kia, ông ta nhìn thấy một vị nữ tử mặc váy trắng, nói khẽ:
- Người dùng một thành nhân tính áp chế chín thành thần tính…
Người có được toàn bộ nhân tính, cũng không đáng sợ
Thần có được toàn bộ thần tính, cũng không đáng sợ
Thế nhưng, người dùng một thành nhân tính áp chế chín thành thần tính…
Ông ta đã từng có được toàn bộ nhân tính, cũng từng có được toàn bộ thần tính, cuối cùng, ông ta muốn lấy nhân tính áp chế thần tính, thế nhưng, ông ta thất bại
Mà bây giờ, ông ta nhìn thấy có người làm được
Một thành nhân tính áp chế chín thành thần tính!
Hoá ra, chỉ cần đủ mạnh, mặc kệ là thần tính hay là nhân tính, đều là nô lệ của chính mình…
Nhìn nữ tử váy trắng càng ngày càng xa, trên mặt Thần Nhất nổi lên một nụ cười
Ở trong nụ cười này, có một tia tiếc nuối, nhưng càng nhiều hơn chính là vui mừng
Vui mừng chính là việc ông ta đã từng nghĩ là có thể, có người thật sự sẽ không bị thần tính khống chế, có thể dùng nhân tính áp chế thần tính; tiếc nuối là, ông ta không có làm được
Diệp Quan theo ánh mắt của Thần Nhất nhìn về phía nơi xa, nhưng mà, cái gì cũng không có thấy
Thần Nhất thu hồi ánh mắt, sau đó quay người nhìn về phía Diệp Quan, mỉm cười nói:
- Tiếp theo vùng vũ trụ này, liền giao cho ngươi