Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1506 - Chương 1506: Đạo Lão Nhân

Chương 1506: Đạo Lão Nhân Chương 1506: Đạo Lão Nhân

CHƯƠNG 1506

ĐẠO LÃO NHÂN

Mộc Nguyên lại nói:

- Bất kể như thế nào, chúng ta phải suy nghĩ đối sách

Diệp Quan cười nói:

- Không có đối sách gì, chỉ có thể là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn

Mộc Nguyên cười khổ:

- Dù sao cũng phải có cách đối phó mới được, bằng không, đến lúc đó sẽ bị hội đồng một lần nữa

Hội đồng!

Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, cười có chút đắng chát

Không thể không nói, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, hắn đối với hội đồng thật đúng là có ám ảnh

Bắt đầu liền đánh cục đỉnh phong, một mực đánh đến bây giờ

Mộc Nguyên đột nhiên nói:

- Chúng ta có…viện binh không?

Mộc Nguyên biết lai lịch của Diệp Quan không đơn giản, bởi vậy mới sẽ đặt câu hỏi như thế

Viện binh!

Diệp Quan cau mày, kỳ thật, hắn hiện tại thật đúng là có chút hiếu kỳ mẫu thân Tần Quan bây giờ làm gì…

Vô tận vũ trụ trong Tuế Nguyệt trường hà cũng đã chỉnh hợp hoàn tất rồi chứ?

Đương nhiên, hắn càng tò mò hơn là cha già cùng với cô cô váy trắng!

Cũng không biết bọn họ đi sóng ở nơi nào

Ở bên trong Thần Nhất động thiên, bên trong một dãy núi rộng lớn, một vị nam tử cùng với một nữ tử đạp không mà đi

Nam tử đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, ở sâu trong dãy núi kia, mơ hồ nhìn thấy một tòa động phủ

Nam tử cười nói:

- Lại là một chỗ di tích động phủ

Trong khoảng thời gian này, bọn họ ngoại trừ đi theo thiếu niên kia, cũng sẽ du lịch Thần Nhất động thiên một thoáng

Đơn giản mà nói chính là du sơn ngoạn thủy!

Nhìn một chút núi, nhìn một chút nước, rất tốt

Rất nhanh, hai người tới trước toà động phủ không biết phủ bụi bao lâu kia, cửa động là một khối cự thạch nguyên khối, trên mặt còn có một đạo phù ấn thần bí

Nam tử có chút hiếu kỳ:

- Đây là?

Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua toà động phủ kia, chân mày hơi nhíu lại

Nam tử hỏi:

- Làm sao?

Nữ tử váy trắng đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, phù ấn bên trên động phủ kia đột nhiên run lên kịch liệt, sau một khắc, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện ở bốn phía

Nhìn thấy một màn này, nam tử cau mày, chẳng qua, y cũng là không có có ý tứ sợ hãi

Cũng chẳng biết tại sao, y cảm giác mình rất lợi hại…hẳn là không ai có thể làm bị thương y

Không đúng, có ngoại lệ!

Ngoại lệ này chính là Thanh Nhi bên cạnh

Nhưng y biết, Thanh Nhi sẽ không đả thương y

Đúng lúc này, ở dưới ánh nhìn của hai người, bên trong đạo phù kia ấn, một lão giả chậm rãi đi ra, lão giả mặc một bộ áo bào trắng, tiên phong đạo cốt

Lão giả nhìn thoáng qua hai người trước mắt, con mắt lập tức bừng sáng, lão bay thẳng đến trước bước ra một bước, cười nói:

- Hai người các ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?

Bái sư!

Lão giả lộ ra ánh mắt nóng bỏng, hưng phấn không thôi

Hạt giống tốt!

Thiên phú của hai người trước mắt này, thật sự là một người khủng bố hơn một người!

Đại Đạo thánh thể!

Phàm nhân chi thể!

Lão không nghĩ tới, vậy mà lại ở chỗ này gặp được hai loại thể chất đặc thù trong truyền thuyết, đây quả thực khiến cho lão có cảm giác tựa như đang nằm mơ

Nghe được lời nói của lão giả, nam tử áo trắng mỉm cười:

- Chúng ta chỉ là tuỳ ý dạo chơi

Lão giả vuốt râu cười một tiếng, cao thâm mạt trắc:

- Các ngươi có biết ta là ai?

Không đợi nam tử áo trắng nói chuyện, lão giả nhân tiện nói:

- Đã nghe qua Đạo Lão Nhân?

Nam tử áo trắng lắc đầu:

- Chưa từng nghe thấy

Lão giả cau mày:

- Chưa từng nghe thấy?

Nam tử áo trắng thành thật gật đầu

Lão giả nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, nói ra từng chữ:

- Đạo Lão Nhân…ngươi…thật sự chưa từng nghe thấy?

Thấy lão giả đã sắp tức giận, nam tử áo trắng do dự một chút, sau đó nói:

- Đột nhiên nghĩ tới, kính đã lâu kính đã lâu

Ở bên cạnh nam tử áo trắng, khóe miệng của nữ tử váy trắng hơi hơi nhấc lên một góc, nàng nhìn thoáng qua nam tử áo trắng, tràn đầy nhu tình

Mà lão giả lại không phải dễ lừa dối như vậy, lão trầm giọng nói:

- Lúc này mới trôi qua bao nhiêu năm, thế giới bên ngoài làm sao lại không có truyền thuyết của Đạo Lão Nhân ta?

Nam tử áo trắng mỉm cười nói:

- Chúng ta chỉ là tới đây tản bộ, thật sự là vô ý quấy rầy các hạ, xin thứ lỗi

Lão giả cười nói:

- Vào sư môn ta, đại đạo khả kỳ

Nam tử áo trắng lắc đầu, cự tuyệt một lần nữa

Nụ cười trên mặt lão giả dần dần tan biến:

- Người trẻ tuổi, ngươi có biết mình cự tuyệt cái gì sao?

Nam tử áo trắng có chút bất đắc dĩ, y quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng bên cạnh

Nữ tử váy trắng nhún vai, biểu thị không thể làm gì

Nam tử áo trắng lắc đầu cười một tiếng

Lão giả có chút nổi nóng, Đạo Lão Nhân lão là nhân vật bậc nào? Năm đó thế nhưng cũng là đại lão quát tháo phong vân, hiện tại chính mình chủ động thu hai người này làm đồ đệ, hai người này vẫn còn ra sức khước từ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thật sự là không biết trời cao đất rộng!

Bình Luận (0)
Comment