CHƯƠNG 1549
ĐÃ TỪNG BỊ TA ĐÁNH!
Bà lão ánh mắt lấp lóe:
- Vũ trụ vô chủ?
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, bà lão có chút bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách những vị thần kia vừa nhắc tới Thần Nhất, tất cả liền đều im lặng không nói, thì ra là thế…nếu như Thần Nhất đã không còn ở đây, vậy ước định chúng ta thoả thuận với Thần Nhất trước đó tự nhiên không còn đáng kể…
Ở trên thuyền mây, ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lét, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão trông càng rợn người, chẳng giống người sống
Mà ở phía sau thuyền mây, mảnh mây đen kia như sóng nước nhẹ nhàng gợn sóng, khắp nơi đều lộ ra một cỗ quỷ dị
Lúc này, bà lão thu hồi suy nghĩ, nhìn về hướng Diệp Quan, cười nói:
- Đi vào đi
Diệp Quan khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm câu nào, bởi vì bà lão trước mặt này cũng sẽ không nói
Đạo Thị!
Diệp Quan đứng dậy đi về hướng mảnh mây đen kia
Lúc này, bà lão đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một tấm bảng gỗ màu đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan:
- Cầm đi
Diệp Quan tự nhiên không có cự tuyệt, cầm tấm bảng gỗ, tiếp đó đi về phía mảnh mây đen nơi xa kia
Sau khi đưa mắt nhìn Diệp Quan tiến vào mảnh mây đen, bà lão xoay người nhìn về phía xa xa, do dự một chút, tiếp đó duỗi một ngón tay ra thăm dò, thần sắc khẩn trương, lo lắng bất an, đột nhiên, một vệt ánh vàng xuất hiện từ chỗ đầu ngón tay của bà ta, sắc mặt của bà ta kịch biến trong nháy mắt, như bị điện giật rút ngón tay về
Mà vào giờ khắc này, một vầng hào quang màu vàng bao phủ toàn bộ biển mây màu đen
Bà lão lộ vẻ mặt nghiêm túc
Người không có ở đây!
Nhưng mà, lực lượng phong ấn vẫn còn đó, hơn nữa, vẫn là cường đại như vậy
Sau một hồi trầm mặc, bà lão lên thuyền đi trở về
…
Mà vào sau khi Diệp Quan tiến vào mảnh mây đen kia, ba người đột nhiên xuất hiện giữa sân, hai nam một nữ, ba người này, chính là tiên tổ thần linh của Mạt gia cùng với Tần gia còn có Triệu gia
Nam tử trung niên cầm đầu, chính là Mạt Ách
Lần này, ba người đều là bản thể đích thân đến
Mạt Ách nhìn chằm chằm nơi xa, cau mày:
- Vị Diệp Quan này vì sao có thể tiến vào Đạo Thị…
Tiên tổ thần linh Triệu gia nói:
- Vũng bình thường, người này dù sao cũng có truyền thừa Thượng Thần
Mạt Ách trầm giọng nói:
- Ở bên trong không thể động thủ…
Tiên tổ thần linh Triệu gia nhìn chằm chằm mảnh mây đen quỷ dị nơi xa kia, sau khi trầm tư một lúc lâu, nói:
- Người này có truyền thừa của lão sư, nếu như bại lộ, ắt gặp cường giả ngoại giới ngấp nghé…đi thôi
Nói xong, ba người trực tiếp tiến vào Đạo Thị
Mà theo ba người tiến vào, Đạo Thị bắt đầu chậm rãi tiêu tan
Ba người sở dĩ đi vào, cũng là bởi vì chỗ Đạo Thị xuất hiện là ngẫu nhiên, nếu như bây giờ bọn hắn không vào trong, một khi biến mất, cho dù là bọn hắn, cũng khó có thể tìm được Đạo Thị này
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ thấy Đạo Thị cách đó không xa vốn muốn biến mất lại đột nhiên trở nên ngưng tụ…
Hoá ra là ở trong tinh không nơi xa, có một tiểu nữ hài chậm rãi đi tới, trong ngực tiểu nữ hài còn ôm một tiểu gia hỏa màu trắng
Nhà giàu tới!
Phải chờ đợi!
Rất nhanh, tiểu nữ hài cùng với tiểu gia hỏa màu trắng kia tiến vào trong Đạo Thị…
Mà ở một bên khác, có hai người đang nhìn chăm chú mọi thứ
Chính là nam tử áo trắng cùng với nữ tử váy trắng kia
Nam tử áo trắng nhìn tiểu nữ hài kia, nói khẽ:
- Các nàng…Thanh nhi, ngươi có biết các nàng không?
Nữ tử váy trắng gật đầu:
- Đã từng bị ta đánh!
Nam tử áo trắng: "…"
…
Diệp Quan sau khi đi vào mảnh mây đen kia, tràng cảnh trước mặt hắn dần dần trở nên rõ ràng, là một tòa cổ trấn đá xanh không biết tên, vắng ngắt, còn có mưa rơi lác đác, lộ ra một cỗ ý lạnh
Diệp Quan đi ở trên đường phố yên tĩnh, tùy ý để cho cơn mưa lạnh như băng rơi vào trên người hắn, hắn đột nhiên nói ở trong lòng:
- Tiền bối, nghe ý tứ của bà lão vừa rồi, Đạo Thị này giống như đã từng tiến hành giao dịch gì đó với Thần Nhất tiền bối…
Mộc Nguyên nói:
- Hẳn là vậy, chẳng qua, việc này ta là tuyệt đối không biết
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Xem ra, Thần Nhất tiền bối còn có rất nhiều bí mật mà chúng ta không biết
Quyển cổ tịch màu đen trong cơ thể hắn kia, hiện tại cũng chưa có phá giải
Nghĩ tới bản cổ tịch màu đen này, trong đầu Diệp Quan đột nhiên sinh ra một cái ý niệm, người ở đây có lẽ có thể đọc hiểu chữ ở phía trên
Nghĩ đến đây, Diệp Quan ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào, trong trấn nhỏ đã dâng lên sương mù, ở dưới sương mù bao phủ, cả tòa tiểu trấn lập tức nhìn có chút không chân thực, mơ hồ
Diệp Quan thử phóng xuất ra thần thức của mình, nhưng mà hắn lại khiếp sợ phát hiện ra, hắn căn bản là không có cách thi triển thần thức