CHƯƠNG 1719
BẢO TRỌNG
Hắn tự nhiên là nhớ kỹ, Nhược Tỷ bảo sau khi sự tình kết thúc đi tới nơi này một chuyến
Mới vừa tiến vào Hắc Tử Vực, phía sau hắn chính là truyền đến một tiếng bước chân, Diệp Quan quay người nhìn lại, Nhược Mệnh đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Vẫn là một bộ áo bào đen thùng thình, dung nhan tuyệt mỹ, khiến cho người ta nhìn thoáng qua liền khó mà quên
Nhược Mệnh cười nói:
- Tới rồi?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng thế
Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Vị nữ tử mặc váy trắng kia, chính là cô cô trong miệng ngươi?
Diệp Quan cười nói:
- Đúng thế
Nhược Mệnh khẽ gật đầu:
- Chín thành thần tính…quả nhiên khủng bố
Diệp Quan muốn nói lại thôi
Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Muốn nói cái gì cứ nói
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Nhược Tỷ, thực không dám giấu giếm, ta cảm thấy, cô cô ta có khả năng không phải là chín thành thần tính
Nhược Mệnh híp hai mắt lại:
- Mười thành?
Diệp Quan lắc đầu
Nhược Mệnh hơi nghi hoặc một chút
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Có khả năng hay không, nàng siêu việt mười thành?
Nhược Mệnh sửng sốt
Diệp Quan cười nói:
- Nhược Tỷ, đằng sau mười thành thần tính còn có cảnh giới không?
Nhược Tỷ trầm giọng nói:
- Không biết. Dù sao, từ trước tới nay cảnh giới cao nhất là Thần Nhất, mà y chính là mười thành thần tính…
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Nhưng theo ta được biết, Thần Nhất cuối cùng muốn tu nhân tính
Nhân tính!
Nhược Mệnh cau mày:
- Phía trên mười thành thần tính…
Diệp Quan khẽ lắc đầu:
- Ta cũng chỉ là suy đoán
Lúc trước hắn vốn muốn hỏi cô cô váy trắng vấn đề này, nhưng nghĩ lại thôi được rồi
Chính mình trước tiên đi từng bước một, đi đến đằng sau, đường tự nhiên sẽ xuất hiện
Nhược Mệnh lại nói:
- Kỳ thật, chín thành thần tính cũng đã là trần nhà chúng ta biết. Còn mười thành…mặc dù Thần Nhất từng đạt đến, nhưng nói thực ra, ta không có giao thủ với y, bởi vậy, căn bản không biết mười thành thần tính đến cùng dạng cảnh giới gì…về phần phía trên mười thành thần tính…
Nói đến đây, nàng lắc đầu cười một tiếng:
- Có chút suy nghĩ nhiều
Diệp Quan cũng cười nói:
- Xác thực
Nhược Mệnh nhìn về phía Diệp Quan, sau đó nói:
- Nói chính sự, lần này gọi ngươi đến, là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện
Diệp Quan nói:
- Ngươi nói đi
Nhược Mệnh cười nói:
- Chưa gì đã đáp ứng?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Có thể làm được, ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt, không thể làm được…Nhược Tỷ hẳn là cũng sẽ không để ta đi làm
Nhược Mệnh lắc đầu cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Ngươi có phải hay không muốn đi Tiên Linh Chi Địa?
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Làm sao ngươi biết?
Nhược Mệnh trầm giọng nói:
- Ngươi khẳng định là muốn mang Thanh Đại đi đến Tiên Linh Chi Địa, đúng không?
Diệp Quan gật đầu
Nhược Mệnh đột nhiên nói:
- Ngươi biết ta vì sao bị vây ở chỗ này không?
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Tiên Linh Chi Địa?
Nhược Mệnh gật đầu
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Ngươi khi đó không cho ta cứu ngươi, là không muốn liên lụy ta…
Nhược Mệnh mỉm cười nói:
- Cứu ta, đối với ngươi mà nói, hẳn không phải là một việc khó, nhưng phần nhân quả này lại rất nặng nề, vô duyên vô cớ để trên lưng ngươi gánh một phần nhân quả, lòng ta sẽ áy náy
Diệp Quan muốn nói cái gì, Nhược Mệnh lại nói:
- Ngươi lần này đi Tiên Linh Chi Địa, giúp ta một chuyện, đi Tiên Linh Thánh Điện tìm một người tên là Lão Hạt Tử…
- Lão Hạt Tử?
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút
Nhược Mệnh khẽ gật đầu:
- Đúng thế
Diệp Quan nói:
- Sau đó thì sao?
Nhược Mệnh mỉm cười nói:
- Đối phương sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào, dĩ nhiên, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương, tóm lại, dùng trí thông minh của ngươi, khẳng định biết nên làm như thế nào
Diệp Quan không có suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu:
- Được
Nhược Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Quan, chân thành nói:
- Nhớ kỹ, đi tìm Lão Hạt Tử trước, sau đó lại trả Thanh Đại cho Tiên Linh Chi Địa…còn có, đừng đi gặp vị Thanh Mạt kia, sự tình ở giữa nàng cùng với Thần Nhất, ngươi đừng có nhúng tay vào, đó là một vòng xoáy khổng lồ, tại Tiên Linh Chi Địa càng là một cấm kỵ…đặc biệt là sự tình ngươi là người thừa kế của Thần Nhất, không được lộ ra ngoài
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Bọn hắn hiện tại cũng đã biết…
Nhược Mệnh lắc đầu:
- Không có nhanh như vậy, người ở chỗ bọn hắn, đối với bên ngoài không có bất kỳ hứng thú gì, bởi vậy, chuyện của ngươi khẳng định không có truyền đến chỗ bọn hắn, cho nên, chỉ cần chính ngươi không chủ động bại lộ, bọn hắn khẳng định sẽ không biết ngươi là truyền nhân của Thần Nhất…
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được
Nhược Mệnh vốn còn muốn nói gì, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười nói:
- Đi thôi!
Diệp Quan cười nói:
- Nhược Tỷ bảo trọng!
Nói xong, hắn quay người ngự kiếm mà lên, tan biến ở cuối chân trời