CHƯƠNG 1732
RẤT KHÓ
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Tháp Gia có ý tứ là, cô cô váy trắng đối đãi với sự tình cũng không phải là đứng ở góc độ nhân loại…
Tháp nhỏ bình tĩnh nói:
- Không chỉ cô cô váy trắng ngươi, Tiểu Bạch cùng với Nhị Nha cũng thế, ngươi cho rằng hai người bọn họ sợ Vũ Trụ Kiếp? Không, Vũ Trụ Kiếp đến, các nàng đoán chừng còn cao hứng
Diệp Quan yên lặng
Tháp nhỏ thấp giọng thở dài:
- Cướp đoạt, mỗi một sinh linh vũ trụ đối với cướp đoạt vũ trụ đều quá độc ác. Nếu như cứ tiếp tục như thế, không có một vũ trụ nào có thể sống, nếu như đứng ở góc độ người đứng xem, kỳ thật, Vũ Trụ Kiếp chính là trừng phạt đối với chúng sinh, cũng phù hợp đại đạo nhân quả luân hồi
Diệp Quan thấp giọng thở dài
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Trước đó ngươi nói ngươi muốn dùng một cái biện pháp thử một chút, là biện pháp gì? Có thể nói một chút không?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Sau này hãy nói đi!
Tháp nhỏ nói:
- Bất kể như thế nào, ngươi có khả năng nghĩ như vậy, đây là khảo nghiệm cô cô váy trắng cùng với cha ngươi còn có ông nội ngươi đề ra cho ngươi, nếu như ngươi có thể giải quyết được chuyện này, bọn họ khẳng định rất cao hứng, mà nếu như ngươi không thể giải quyết, cũng không sao cả, có việc bọn họ sẽ gánh vác
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Tháp Gia nói như thế, liền không sợ ta nằm ngửa, không có lòng cầu tiến sao?
Tháp nhỏ nói:
- Kỳ thật tên tiểu tử ngươi biết tất cả mọi chuyện
Diệp Quan cười cười, không nói gì
Tháp nhỏ cũng là thở dài trong lòng, tên tiểu tử này chính là quá thông minh, không dễ lừa dối
Diệp Quan ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sâu thẳm:
- Tháp Gia, mỗi người đều có lý tưởng, ngươi hẳn là cũng có. Lý tưởng của ngươi là cái gì?
Tháp nhỏ sau khi yên lặng một lúc lâu, nói:
- Nhìn ngươi trưởng thành, sau đó đi sóng với chủ nhân
Diệp Quan trừng mắt nói:
- Chờ ta trưởng thành?
Tháp nhỏ nói:
- Kỳ thật, chủ nhân để cho ta đi theo ngươi, ngoại trừ rèn luyện ngươi, cũng là rèn luyện ta, dĩ nhiên, cũng là tín nhiệm ta
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy ngươi cũng không có tu luyện
Tháp nhỏ bình tĩnh nói:
- Ta tu luyện làm cái gì? Nếu như xuất hiện người mà ngay cả ông nội và cha ngươi cũng đều đánh không lại, chẳng lẽ ta có thể đánh thắng sao? Nếu như không có, như vậy ta tu luyện thì có ý nghĩa gì chứ? Ngược lại đánh nhau cũng không phải ta đi đánh! Đối với ta mà nói, thực lực gì đó, đủ là được rồi
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Ngươi mới thật sự là nằm ngửa
Tháp nhỏ nói:
- Ngươi thì sao? Lý tưởng của ngươi là cái gì?
Diệp Quan nói khẽ:
- So với cha già cùng với cô cô váy trắng còn mạnh hơn
Tháp nhỏ yên lặng
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Có phải rất khó hay không?
Tháp nhỏ nói:
- Mạnh hơn cha ngươi, có khả năng, mạnh hơn cô cô váy trắng của ngươi…ta cảm thấy là có chút xa vời
Diệp Quan cười nói:
- Là hết sức khó khăn, nhưng ta vẫn muốn thử một lần
Tháp nhỏ nói khẽ:
- Mà này, cô cô váy trắng của ngươi có phải đã gieo một vị thần vào lòng ngươi không?
Diệp Quan yên lặng, nụ cười dần dần tan biến
So với cô cô váy trắng còn mạnh hơn?
Không thể không nói, chỉ là nghĩ như vậy, hắn cũng đều có một loại vô lực thật sâu
Tháp nhỏ nói:
- Xem ra, ít nhiều vẫn là có ảnh hưởng
Diệp Quan gật đầu, dường như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên hỏi:
- Cha già đánh không lại cô cô váy trắng sao?
Tháp nhỏ bình tĩnh nói:
- Thấy cha ngươi cùng với cô cô váy trắng của ngươi không? Cô cô váy trắng của ngươi có trí nhớ, nhưng cha ngươi không có, hiểu không?
Diệp Quan sửng sốt
Mẹ nó!
Hắn lần đầu tiên phát hiện ra, Tháp Gia này có một ít đồ vật!
Tháp nhỏ nói:
- Kỳ thực ta cũng đồng ý với những gì ngươi nói lúc trước
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Lời gì?
Tháp nhỏ nói:
- Chính là sau thần tính
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Nhân tính?
Tháp nhỏ nói:
- Ta cảm thấy, nhân tính không có trải qua thần tính, căn bản không có ý nghĩa…điều này cũng giống như, nếu ngươi quen ăn sơn hào hải vị, quay lại ăn những món ăn bình thường, ngươi sẽ phát hiện ra, món ăn bình thường hoá ra ăn cũng ngon, nhưng ngươi nếu như chỉ luôn ăn những món ăn bình thường, chưa từng ăn sơn hào hải vị, ngươi sẽ cảm thấy món ăn bình thường ăn cũng ngon không?
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Ý của ngươi là, sau khi trải qua đỉnh phong, mới có tư cách theo đuổi bình phàm, mà không phải chỉ có thể bình phàm
Tháp nhỏ nói:
- Là ý tứ này, cho nên, suy đoán của ta là, thần tính chẳng qua là một loại tôi luyện nhân tính thôi, ngươi bây giờ là nhân loại, cho nên, lập trường của ngươi là nhân loại, nhưng một ngày nào đó khi ngươi đi tới thần tính, ngươi vẫn còn có thể đứng tại góc độ nhân loại để đối đãi sự tình, đây mới thực sự là ghê gớm. Dĩ nhiên, đây chỉ là phán đoán của ta