CHƯƠNG 177
NHIÊU TU
Thiếu niên vội vàng nói: "Ngươi nói đi!"
Diệp Quan nhìn chằm chằm thiếu niên: "Ngươi trở về Tội Thành, liền nói ta đánh với Tịch Huyền một trận, bản thân bị trọng thương!"
Thiếu niên ngây cả người, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi muốn âm người…"
Nói đến đây, y vội vàng ngừng lại.
Diệp Quan nhìn chằm chằm thiếu niên: "Có vấn đề sao?"
Thiếu niên liền vội vàng gật đầu: "Không có vấn đề!"
Diệp Quan nói: "Ngươi đi đi!"
Thiếu niên do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi không sợ sau khi trở về ta liền chạy đi sao?"
Diệp Quan cười nói: "Ngươi sẽ không!"
Thiếu niên không hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi chạy trốn, ta chắc chắn sẽ không trả thù ngươi, ngươi có tin tưởng không?"
Biểu lộ của thiếu niên cứng đờ, y lắc đầu cười một tiếng: "Ta sẽ làm theo!"
Nói xong, y quay người rời đi.
Diệp Quan đột nhiên nói: "Chờ một chút!"
Thiếu niên lập tức lộ vẻ đề phòng, y run giọng nói: "Diệp công tử, ta thề, ta sẽ thật sự làm theo, tuyệt đối không bán ngươi!"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Người tới giết ta, sau khi đạt được Kim Tinh của bọn hắn, ta sẽ phân cho ngươi một thành!"
Thiếu niên ngây cả người, sau đó vội vàng nói: "Thật chứ?"
Diệp Quan gật đầu, chân thành nói: "Ta là Kiếm Tu, ta không gạt người!"
Tháp nhỏ: "…"
Thiếu niên vội vàng nói: "Diệp thiếu gia, ngươi yên tâm, sau khi ta trở về, khẳng định sẽ bán mạng tuyên truyền tin tức bản thân ngươi bị trọng thương."
Diệp Quan khẽ gật đầu: "Đi thôi!"
Thiếu niên ôm quyền đối với Diệp Quan: "Diệp thiếu gia, trước đó ta có mắt như mù, có chỗ đắc tội, còn xin rộng lòng tha thứ nhiều hơn…để ta hành lễ với ngươi!"
Nói xong, y làm một lễ thật sâu đối với Diệp Quan.
Diệp Quan nhìn thoáng qua thiếu niên: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên vội vàng nói: "Ta tên là Nhiêu Tu, ở Tội Uyên, bọn hắn đều gọi ta là Đao Thần!"
Diệp Quan nhíu mày: "Đao Thần?"
Thiếu niên ngượng ngập cười cười: "Ta tự phong!"
Diệp Quan yên lặng, ngươi hết sức trâu bò, Đao Thần cũng dám tự phong!
Nhiêu Tu ôm quyền: "Diệp công tử, ta đi!"
Nói xong, y xoay người chạy, trong chớp mắt chính là tan biến ở trong màn đêm.
Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện ở trước mặt Diệp Quan, nàng cười nói: "Thủ đoạn cao cường, đầu tiên là uy hiếp, sau dùng cám dỗ! Tên kia, bị ăn gắt gao!"
Diệp Quan nói khẽ: "Không có lợi ích cho y, y chắc chắn sẽ không làm việc cho ta, có lợi ích, y sẽ tích cực làm hơn bất kỳ ai khác.."
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi khiến cho y làm như thế, là muốn hấp dẫn nhiều người hơn tới giết ngươi?"
Diệp Quan lắc đầu: "Bọn hắn không phải mục tiêu của ta, mục tiêu của ta là kẻ chủ mưu sau lưng kia."
Tịch Huyền híp hai mắt lại: "Ngươi muốn dẫn dụ đối phương đi ra giết ngươi?"
Diệp Quan gật đầu: "Mục đích của ta là đối phương, về phần người khác…ta cùng với bọn hắn không oán không cừu, nếu như bọn họ thật sự tới giết ta, ta cũng chỉ có thể rưng rưng phát đại tài!"
Tịch Huyền hơi hơi ngẩn người, sau đó cười ha hả, cười run rẩy đôi bồng đào: "Rưng rưng phát đại tài…Diệp công tử, ngươi thật là hài hước!"
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, không nói gì.
Tịch Huyền sau khi cười chốc lát, nàng nhìn Diệp Quan, cười nói: "Diệp công tử, học viện không có thu ngươi, thật sự là một sự tổn thất to lớn!"
Diệp Quan nói: "Học viện mất đi cô nương ngươi, cũng là một sự tổn thất to lớn!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Tịch Huyền cười nói: "Chúng ta cũng không cần thổi phồng lẫn nhau! Nói chính sự, ngươi cảm thấy lần này truy nã ngươi là ai?"
Diệp Quan bình tĩnh nói: "Đơn giản là An gia hoặc là viễn cổ Thiên Long nhất tộc!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quan: "Đều là thế lực đỉnh cấp thế gian này!"
Diệp Quan gật đầu.
Tịch Huyền cười nói: "Ngươi có thể vào sau khi đắc tội hai cái thế lực này, v có thể sống sót, ngươi cũng thật không đơn giản!"
Diệp Quan mỉm cười: "Ta có Tháp Gia rất lợi hại!"
Tháp nhỏ: "…. ."
Tịch Huyền trừng mắt nhìn: "Tháp Gia?"
Diệp Quan gật đầu: "Mặc dù nó một mực điệu thấp, nhưng ta biết, nó là đang tận lực ẩn giấu, nó vào năm đó, khẳng định cũng là một đại nhân vật vô cùng khó lường!"
"Ha ha!" Tháp nhỏ đột nhiên cười ha hả: "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có nịnh nọt ta, ta không có trúng chiêu này đâu, ha ha…"
Diệp Quan chân thành nói: "Tháp Gia, không có vuốt mông ngựa, ngươi ngay cả viễn cổ Chân Long nhất tộc còn không sợ, có thể tưởng tượng được, ngày xưa ngươi khẳng định cũng là một vị đại lão tuyệt thế quát tháo phong vân."
Tháp nhỏ cười nói: "Tạm được, tạm được."
Nói xong, nó dừng một chút, lại nói: "Ngươi vẫn cần phải cố gắng, dù sao, địch nhân của ngươi thật sự là quá quá mạnh! Biết không?"
Diệp Quan gật đầu: "Ta hiểu!"
Tháp nhỏ do dự một chút, sau đó nói: "Chờ qua một đoạn thời gian, ta trợ giúp ngươi nâng cao kiếm ý một thoáng, thuận tiện cho ngươi một bản tâm pháp, loại địa phương đang ở này, miễn cưỡng có thể tu luyện tâm pháp của ta!"
Diệp Quan liền vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng! Ta đều nghe Tháp Gia ngươi!"
Bên trong tháp nhỏ, tháp nhỏ lập tức hơi xúc động: "Từ đầu đến giờ, ta chờ đợi ba đời tại Dương gia, đi theo chủ nhân đời thứ nhất, ngày ngày lo lắng hãi hùng, không phải đang giết người chính là ở trên đường đi giết người, lão chủ nhân động một chút lại tự bạo đốt hồn, thời gian kia, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng. Mà về sau đi theo chủ nhân đời thứ hai, vị tiểu chủ này, cả ngày loè loẹt, đùa giỡn khắp nơi, đơn giản là thái quá."
Nói xong, nó thấp giọng thở dài: "Hiện tại, chủ nhân đời thứ ba này cuối cùng cũng bình thường! Tháp nhỏ ta, xem như đã trụ vững!"
Thanh âm thần bí nói: "Hắn đang nịnh nọt ngươi!"
Tháp nhỏ cười ha ha một tiếng: "Ta biết hắn đang nịnh nọt ta, thế nhưng, thì tính sao? Ta thích nghe!"
Thanh âm thần bí yên lặng.
Lần này nó liền không tranh cãi!