CHƯƠNG 1857
MUỐN ĐẦU ÔNG NỘI CỦA TA?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rõ
Thần Đạo cảnh!
Hắn biết, hắn nên bắt đầu tiếp xúc thần tính này
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Quan
Chính là thanh âm của Tiểu Ái
Một lát sau, Diệp Quan trực tiếp rời khỏi Tháp nhỏ, hắn một lần nữa đi vào mảnh truyền tống trận đặc thù kia, mà vào giờ khắc này, toà trận pháp kia vậy mà đã khởi động
Diệp Quan hơi kinh ngạc:
- Đây là?
Tiểu Ái nói:
- Không phải chúng ta khởi động, là đối phương khởi động
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Có người sắp tới?
Tiểu Ái khẽ gật đầu:
- Đúng thế
Diệp Quan hai mắt híp lại
Lúc này, Thần Kỳ đột nhiên xuất hiện ở trong sân, nàng nhìn thoáng qua trận pháp khởi động kia, sau đó nói:
- Sâm Lâm văn minh có người sắp tới?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy
Thần Kỳ quay đầu nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi có tính toán gì?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta kỳ thật hết sức muốn biết bọn hắn tại sao phải trở về
Thần Kỳ cười nói:
- Có rất nhiều khả năng, ví dụ như, vùng vũ trụ bọn hắn đang ở hiện tại kia trải qua Vũ Trụ Kiếp…
Diệp Quan cười nói:
- Cũng có khả năng này
Thần Kỳ nhìn về phía ma trận truyền tống kia:
- Sắp tới
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía ma trận truyền tống kia, rất nhanh, bên trong ma trận kia xuất hiện một bóng người, sau một khắc, một trung niên nam tử chậm rãi đi ra từ trong đó
Chín thành thần tính!
Chẳng qua, cũng không phải là bản thể, chẳng qua là một đạo hư ảnh
Chuyện này khiến cho Diệp Quan hơi kinh ngạc
Chỉ truyền tống một đạo hư ảnh tới?
Trung niên nam tử sau khi xuất hiện, gã liếc mắt nhìn chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp, rất nhanh, gã nhìn về Diệp Quan phía dưới:
- Ngươi chính là vương Quan Huyền văn minh bây giờ?
Diệp Quan hơi kinh ngạc:
- Các ngươi biết ta?
Trung niên nam tử bình tĩnh nói:
- Ngươi nói xem?
Diệp Quan cười cười:
- Nói một chút ý đồ đến của ngươi
Trung niên nam tử nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
- Chúng ta sau khi trở về, nơi này chỉ có thể có một nền văn minh, cho nên, ngươi có hai con đường, thứ nhất chính là thần phục, thứ hai, mang theo Quan Huyền văn minh các ngươi tan biến từ trên đời này… à đúng rồi, nếu như ngươi muốn đầu hàng, phải mang theo đầu ông nội ngươi tới đầu hàng, bằng không, chúng ta là không nhận
Diệp Quan nở nụ cười
Trung niên nam tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi cười đã chưa?
Diệp Quan cười nói:
- Muốn đầu ông nội của ta?
Trung niên nam tử gật đầu:
- Đầu của một người, đổi lấy toàn bộ văn minh các ngươi sống sót, ngươi còn kiếm lời
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Việc này ta không có cách nào làm chủ, đến lúc đó ta mang theo ông nội của ta tới đàm phán với các ngươi, các ngươi thấy thế nào?
Trung niên nam tử nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Được! Đến lúc đó ngươi cũng chớ có bội ước
Diệp Quan chân thành nói:
- Chắc chắn sẽ không
Trung niên nam tử nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Thật hy vọng cho đến lúc đó, ngươi còn có thể ung dung tự tin giống như bây giờ
Nói xong, thân thể của gã đột nhiên trở nên mờ đi
Rất nhanh, gã hoàn toàn biến mất không thấy, mà theo trung niên nam tử biến mất, truyền tống trận giữa sân cũng bình tĩnh trở lại theo đó
Thần Kỳ ở một bên đột nhiên nói:
- Diệp công tử, Sâm Lâm văn minh này chẳng khác gì là đang tuyên chiến với ngươi. Ngươi có lòng tin sao?
Diệp Quan nói:
- Ta không có
Thần Kỳ sửng sốt, chỉ nghe Diệp Quan lại nói:
- Ông nội của ta có
Thần Kỳ trừng mắt nói:
- Ông nội ngươi có phải hay không đặc biệt biết đánh nhau?
Diệp Quan cười nói:
- Cũng được, mạnh hơn một chút so với ta, ha ha
Thần Kỳ liếc Diệp Quan một cái:
- Mặt dày
Diệp Quan cười ha hả
Thần Kỳ đột nhiên nói:
- Diệp công tử, ta dẫn ngươi đi một chỗ
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Chỗ nào?
Thần Kỳ cười nói:
- Đi theo ta
Nói xong, nàng quay người rời đi
Diệp Quan đi theo
Chỉ chốc lát, Thần Kỳ mang theo Diệp Quan đi tới trong một vùng núi
Trên đường đi, Diệp Quan không nhịn được hỏi:
- Thần Kỳ cô nương, ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?
Thần Kỳ cười nói:
- Lập tức tới ngay
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Thần Kỳ cô nương có vẻ rất quen thuộc đối với nơi này
Thần Kỳ trừng mắt nói:
- Cũng tạm
Diệp Quan nhìn thoáng qua Thần Kỳ, cười cười, không nói gì
Diệp Quan tự nhiên không ngốc, vị Thần Kỳ cô nương trước mắt này thoạt nhìn liền không giống như là người bị nhốt, hơn nữa, từ khi gặp mặt đến bây giờ, hắn phát hiện ra, vị Thần Kỳ cô nương này vô cùng thong dong bình tĩnh, cho dù đối mặt với người Sâm Lâm văn minh, trong mắt cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút kính sợ nào
Loại tự tin này, phát ra từ trong xương cốt
Mà một người có thể tự tin như vậy, vậy khẳng định là có thực lực