CHƯƠNG 1923
TẤM GƯƠNG RẠN NỨT
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Không có việc gì
Lão giả khẽ gật đầu, sau đó mang theo Diệp Quan tiếp tục đi tới
Diệp Quan nhìn thoáng qua những pho tượng kia, sau đó nói:
- Những pho tượng này là?
Lão giả cười nói:
- Tu La Thần Vệ, phụ trách thủ vệ Tu La Vương Đô, bọn hắn đều là trạng thái ngủ say, chỉ có lúc Tu La văn minh chúng ta phát sinh mối nguy hủy diệt, bọn hắn mới có thể thức tỉnh, dĩ nhiên, Tu La Vương cùng với Chí Thượng Học Sĩ cũng đều có thể cưỡng ép thức tỉnh bọn hắn
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Địa vị của Chí Thượng Học Sĩ tại Tu La văn minh các ngươi cao bao nhiêu?
Lão giả do dự một chút, sau đó nói:
- Rất cao
Diệp Quan cười nói:
- Cụ thể một chút
Lão giả trầm giọng nói:
- Tiếp cận tộc trưởng Tu La tộc, nhưng cho dù là tộc trưởng Tu La tộc, cũng không có cách nào cưỡng ép mệnh lệnh nàng
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta đã hiểu
Ba người trong khi nói chuyện, đã đi vào trong thành, sau khi tiến vào trong thành, Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, bên trong thành có từng toà tòa lầu cao san sát, người đông nghìn nghịt, vô cùng phồn hoa
Nhất Niệm đánh giá bốn phía, trong mắt có chút hiếu kỳ
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Chờ một chút
Nói xong, hắn lôi kéo Nhất Niệm đi tới chỗ bán hàng rong bên đường, chỗ này bán một chút vật cổ xưa, cái gì cũng có, mà Diệp Quan nhìn trúng chính là một tấm gương rạn nứt
Chủ tiệm bán hàng rong là một nam tử trung niên, vẻ mặt rất cau có, tựa như là người khác nợ tiền y
Diệp Quan chỉ tấm cái gương kia:
- Thứ này bán thế nào?
Nam tử trung niên nhìn Diệp Quan:
- Một đầu Tổ Mạch!
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, lúc này, lão giả một bên trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho nam tử trung niên kia, sau đó cầm tấm gương đưa cho Diệp Quan, mỉm cười:
- Công tử
Diệp Quan vội vàng xuất ra một đầu Tổ Mạch đưa cho lão giả, lão giả lại lắc đầu liên tục:
- Công tử, không cần không cần
Diệp Quan cười cười, vẫn là bỏ nhẫn trữ vật vào trong tay lão giả, hắn biết đối phương là bởi vì duyên cớ Chí Thượng Học Sĩ mà làm hắn vui lòng, nhưng đối với hắn mà nói, hắn cũng không muốn thiếu phần nhân tình này
Nhìn thấy Diệp Quan kiên trì, lão giả do dự một chút, sau đó thu nhẫn trữ vật vào
Diệp Quan thu tấm gương kia vào trong tháp, nói trong lòng:
- Tháp Gia, tấm gương này có chỗ đặc thù gì?
Tháp nhỏ nói:
- Để ta nghiên cứu một chút
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được
Mà lúc này, Nhất Niệm ở bên cạnh đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt của nàng rơi vào một con rối gỗ nhỏ trong đó
Diệp Quan theo ánh mắt của Nhất Niệm nhìn về phía con rối gỗ nhỏ kia, con rối gỗ nhỏ chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, giữa trán còn có một điểm đỏ màu đỏ như máu
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi cảm thấy hứng thú đối với thứ này?
Nhất Niệm khẽ gật đầu, đang muốn đưa tay lấy con rối gỗ nhỏ kia, nam tử trung niên kia đột nhiên nói:
- Nếu như không mua, cũng đừng sờ loạn
Diệp Quan nói:
- Bao nhiêu?
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nói:
- Mười đầu Tổ Mạch!
Diệp Quan cau mày, hắn quan sát tỉ mỉ con rối gỗ nhỏ kia, hắn không có phát hiện ra bất luận chỗ đặc thù nào
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười, sau đó đứng dậy, lôi kéo hắn đi về nơi xa
- Chờ một chút!
Đúng lúc này, nam tử trung niên kia đột nhiên mở miệng
Diệp Quan quay người nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi có khả năng trả bao nhiêu?
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm lại là lắc đầu
Diệp Quan mỉm cười, rõ ràng, Nhất Niệm chẳng qua là nhất thời tò mò, đối với con rối kia cũng không có hứng thú gì
Diệp Quan nhìn về phía nam tử trung niên kia, cười nói:
- Chúng ta không cần nữa
Nói xong, hắn lôi kéo Nhất Niệm quay người rời đi
Nhưng lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên bao phủ lại hắn
Diệp Quan sửng sốt
Nam tử trung niên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, ánh mắt lạnh lùng:
- Ngươi là đang đùa ta sao?
Diệp Quan cười khẽ:
- Vị huynh đài này, mua bán là phải xem hai bên ý nguyện, ta hiện tại không muốn, chuyện này có vấn đề gì không?
Nam tử trung niên híp hai mắt lại:
- Ngươi hỏi, vậy thì phải mua
Diệp Quan cau mày:
- Ngươi làm sao giống như kẻ thiểu năng vậy?
Nam tử trung niên đột nhiên giận dữ, mà lúc này, lão giả kia đột nhiên đưa tay chính là đè ép
Oanh!
Một cỗ lực lượng kinh khủng trong nháy mắt trấn sát nam tử trung niên kia
Lão giả thu hồi nhẫn trữ vật của nam tử trung niên, sau đó cầm lấy con rối gỗ kia, cung kính đưa đến trước mặt Diệp Quan cùng với Nhất Niệm, mỉm cười:
- Diệp công tử, cô nương
Diệp Quan nhìn lão giả vẻ mặt tươi cười, sau đó mỉm cười nói:
- Các hạ xưng hô như thế nào?