CHƯƠNG 1927
HUYỀN MINH
Sắc mặt của Bàn thống lĩnh tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ
Lão giả áo gai bình tĩnh nói:
- Chúng ta đã điều tra rõ ràng, vị Bàn thống lĩnh này lúc trước từng phát sinh một chút chuyện tình không vui cùng với vị Diệp công tử kia, nhưng bởi vì duyên cớ Chí Thượng Học Sĩ, Bàn thống lĩnh cũng không dám nhằm vào vị Diệp công tử kia, nhưng sau khi vị Diệp công tử kia đi vào Tu La văn minh chúng ta, Bàn thống lĩnh liền âm thầm lan truyền sự tình Diệp công tử đạt được truyền thừa văn minh cấp bốn, muốn mượn đao giết người
Hoang thống soái nhìn chằm chằm Bàn thống lĩnh, vẻ mặt của Bàn thống lĩnh vô cùng khó coi:
- Ta mặc dù lan truyền sự tình thiếu niên kia đạt được truyền thừa văn minh cấp bốn, nhưng ta cũng không xui khiến Thái A Khương đi nhằm vào hắn, việc này lại có quan hệ gì với ta?
Lão giả áo gai liếc qua Bàn thống lĩnh, lãnh đạm nói:
- Nhìn ngươi khó chịu, liền muốn đánh chết ngươi, có được hay không?
Bàn thống lĩnh: "…"
Hoang thống soái đột nhiên nói:
- Việc này…
Lão giả áo gai đột nhiên phất tay áo vung lên, đạo hàn quang giữa trán Bàn thống lĩnh kia đột nhiên bay ra, cùng lúc đó, đầu Bàn thống lĩnh trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng bị đạo hàn quang kia đưa đến trước mặt lão
Oanh!
Trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ trực tiếp khóa lại lão giả áo gai
Lão giả áo gai không sợ chút nào, lão thản nhiên liếc mắt nhìn Hoang thống soái:
- Hoang thống soái, người là ta giết, ngươi nếu như muốn báo thù, Thái A tộc chúng ta tùy thời phụng bồi
Nói xong, lão trực tiếp quay người tan biến ở phía xa
Ở tại chỗ, vẻ mặt của Hoang thống soái vô cùng âm trầm
Ở một bên khác, trên đỉnh núi nơi nào đó, một vị nam tử áo trắng ngồi xếp bằng dưới đất, thân thể dựa nghiêng vào bên trên một gốc cây khô, ở phía dưới gã, là một mảnh dãy núi liên miên bất tuyệt, bên trong dãy núi, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh
Người này chính là thế tử Huyền Tộc Huyền Minh
Ở bên cạnh Huyền Minh, có một lão giả đứng đấy, lão giả mặc một bộ áo bào đen sạch sẽ, tóc trắng xoá, thân thể hơi hơi cong xuống
Huyền Minh đột nhiên cười nói:
- Vừa nhận được tin tức, vị Bàn thống lĩnh kia chết rồi
Lão giả bình tĩnh nói:
- Nên chết, không biết chính mình bao nhiêu cân lượng
Huyền Minh cười nói:
- Nàng đã đánh giá thấp Chí Thượng Học Sĩ, nói đùa, người có thể làm cho Chí Thượng Học Sĩ xem trọng, sao lại là người bình thường?
Lão giả trầm giọng nói:
- Như vậy thiếu chủ vì sao còn muốn xui khiến vị Thái A Khương kia?
Huyền Minh mỉm cười nói:
- A Ông không ngại đoán xem?
Lão giả lắc đầu:
- Không đoán
Huyền Minh cười ha ha một tiếng, sau đó nói:
- Bởi vì trên người thiếu niên Kiếm Tu kia xác thực có thần vật văn minh cấp bốn
Lão giả trầm giọng nói:
- Nhưng hắn được Chí Thượng Học Sĩ coi trọng…
Huyền Minh khẽ gật đầu:
- Đây là một vấn đề
Lão giả nhắc nhở:
- Thiếu chủ, thiếu niên kia không đáng sợ, nhưng Chí Thượng Học Sĩ… nàng mặc dù không tham dự bất luận phe phái tranh đấu gì, nhưng nàng nếu như căm thù Huyền gia chúng ta, vậy đối với Huyền gia chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ là một mối tai hoạ. Thật sự đến lúc đó, gia tộc nhất định sẽ không bảo đảm ngươi…
Huyền Minh nhìn biển mây phía xa, nụ cười trên mặt dần dần tan biến:
- A Ông, nếu như chúng ta có thể có được món thần vật văn minh cấp bốn kia, như vậy, cho dù đắc tội Chí Thượng Học Sĩ, có phải hay không cũng có thể tiếp nhận?
Lão giả yên lặng
Nếu như thật sự đạt được món thần vật kia, đồng thời giá trị của món thần vật kia cũng đủ lớn, như vậy đắc tội Chí Thượng Học Sĩ, Huyền gia còn có thể tiếp nhận, dù sao, Chí Thượng Học Sĩ không thể vì một ngoại nhân mà liều chết với Huyền gia
Lão giả nhìn về phía Huyền Minh:
- Thiếu chủ làm sao có thể xác định giá trị thần vật thiếu niên kia đạt được đủ lớn?
Huyền Minh cười nói:
- Trước đó, ta còn không xác định được, bởi vậy, ta mới đi xui khiến Thái A Khương đi dò xét, nhưng bây giờ, ta đã có thể xác định, thần vật thiếu niên kia đạt được, giá trị là không thể đo lường
Lão giả híp hai mắt lại:
- Thanh kiếm kia? '
Huyền Minh gật đầu:
- Thực lực của Thái A Khương cũng không yếu, là thần tính tám thành đỉnh phong, chiến lực chân chính có thể so với một số thần tính chín thành, hơn nữa, y vào lúc đối mặt với một kiếm của thiếu niên kia, còn tế ra bản mệnh pháp bảo Tu La ma thuẫn của y, vật này thế nhưng là một kiện chí bảo, ở bên trong Thái A tộc ít nhất có thể đứng vào mười vị trí đầu, thế nhưng, ở trước mặt một kiếm kia, lại mỏng manh như giấy…
Nói đến đây, thần sắc của gã dần dần trở nên ngưng trọng:
- Trọng yếu nhất chính là, một kiếm kia phá thời không
Lão giả bỗng nhiên co rụt đồng tử lại:
- Chuyện này…