CHƯƠNG 1931
LÀM CÔNG
Diệp Quan cười cười, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nhỏ của Nhất Niệm:
- Thích đọc sách không?
Nhất Niệm lắc đầu
Diệp Quan cười nói:
- Vậy ta dẫn ngươi đi chơi
Nhất Niệm liền vội vàng gật đầu
Nàng ra ngoài chính là để đi chơi!
Diệp Quan mang theo Nhất Niệm rời khỏi Chí Thượng Học Cung, sau khi nghe ngóng một phen, Diệp Quan dẫn Nhất Niệm đi đến trước một chỗ đại điện, sau khi giao hai đạo Tổ Nguyên, hai người tiến vào trong đại điện, mới vừa tiến vào đại điện, một mảnh sao trời cuồn cuộn chính là xuất hiện ở trước mặt hai người
Sao trời vô cùng vô tận, tựa như hải dương
Tinh Thần hải!
Nơi này là một chỗ phong cảnh của Tu La văn minh, mà nơi này vốn không phải của Tu La văn minh, mà là một chỗ bí cảnh đặc thù Tu La văn minh phát hiện ra ở trong vũ trụ năm đó, sau này một vị cường giả tuyệt thế của Tu La văn minh dùng thần thông vô thượng chuyển dời nó đến nơi này
Nơi này có được lực lượng sao trời vô cùng nồng đậm, đặc biệt thích hợp tu luyện, không chỉ như thế, phong cảnh nơi này kỳ mỹ, cũng là chỗ rất nhiều người giải sầu du ngoạn nhất định lựa chọn
Diệp Quan nhìn lướt qua bốn phía, bốn phía có không ít nam nam nữ nữ dắt tay du ngoạn, mặc dù đều là người tu đạo, nhưng phương diện tình yêu này, cũng không phải là ai cũng lựa chọn diệt sạch
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm bên cạnh, nhìn thấy Nhất Niệm không có chút tâm tình chập chờn nào, hắn có chút hiếu kỳ:
- Nơi này không đẹp sao?
Nhất Niệm trừng mắt nhìn, không nói lời nào
Diệp Quan cười khổ:
- Ngươi không có hứng thú đối với nơi này?
Nhất Niệm quay đầu nhìn về phía nơi xa, liếm liếm mứt quả, nói khẽ:
- Ta đã nhìn thấy nơi còn đẹp hơn
Diệp Quan lập tức có chút hiếu kỳ:
- Còn đẹp hơn?
Nhất Niệm nhẹ gật đầu:
- Ở chỗ kia, có rất nhiều rất nhiều sao trời, hơn nữa là màu sắc khác nhau, nhìn rất đẹp…
Diệp Quan hỏi:
- Địa phương nào?
Nhất Niệm hơi hơi cúi đầu:
- Đã không còn nữa
Diệp Quan sửng sốt:
- Không còn nữa?
Nhất Niệm gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan hỏi:
- Hủy diệt rồi?
Nhất Niệm gật đầu
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Không phải là ngươi hủy diệt đó chứ?
Nhất Niệm liếm liếm mứt quả:
- Không tính
Diệp Quan đột nhiên chân thành nói:
- Nhất Niệm, ngươi trước kia làm gì? Có thể nói cho ta biết không?
Nhất Niệm hơi hơi cúi đầu, nói khẽ:
- Làm công
Diệp Quan: "…"
Nhất Niệm thở dài thật sâu, lại nói:
- Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, ta liền làm công. Mỗi một trăm năm mới được nghỉ một năm… hơn nữa, còn thường xuyên cần tăng ca…
Diệp Quan: "…"
Làm công!
Diệp Quan cũng là có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn không nghĩ tới Nhất Niệm lại là một người làm công
Đối với Nhất Niệm, hắn cũng không có hoài nghi, bởi vì trong khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn đối với Nhất Niệm vẫn hơi có hiểu biết, nha đầu này là sẽ không nói dối, hoặc là sẽ không nói lời nào, nếu nói, bình thường đều là nói thật
Diệp Quan nhìn về phía Nhất Niệm, cười nói:
- Làm công có phải rất mệt mỏi hay không?
Nhất Niệm vội vàng gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Rất mệt mỏi, hết sức nhàm chán
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Vậy liền thôi việc đi
Nhất Niệm có chút lưỡng lự
Diệp Quan hỏi:
- Làm sao? Ông chủ của ngươi rất khó nói chuyện?
Nhất Niệm gật đầu
Diệp Quan cười nói:
- Không sao, đến lúc đó ngươi dẫn ta đi, ta tới nói chuyện với ông chủ của ngươi
Nhất Niệm mỉm cười, không nói lời nào
Diệp Quan đột nhiên cười nói:
- Đi thôi
Nói xong, hắn lôi kéo Nhất Niệm đi về phía nơi xa, hoá ra ở bên ngoài bọn hắn mấy ngàn trượng, nơi đó là một phiến hải dương, Tinh Không hải dương
Vùng biển này liền tồn tại ở dưới tinh không, vô số ngôi sao chiếu rọi, tựa như tinh không treo lủng lẳng
Ở phía trên đại dương, có không ít nam nam nữ nữ chèo thuyền du ngoạn
Sau khi giao hai đạo Tổ Nguyên, Diệp Quan mang theo Nhất Niệm ngồi lên một chiếc thuyền, thuyền cũng không lớn, vừa vặn ngồi được hai người
Diệp Quan đột nhiên nằm xuống, dùng hai tay ôm đầu, nhìn vô tận sao trời kia, nội tâm yên tĩnh trước nay chưa từng có
Những năm gần đây, hắn đã từng du lịch qua rất nhiều vũ trụ, đã từng gặp được phong cảnh đặc biệt đẹp, nhưng cũng rất ít giống như ngày hôm nay dừng lại nhìn một chút. Vẫn luôn bề bộn nhiều việc!
Lúc này, Nhất Niệm đột nhiên ngồi ở bên cạnh Diệp Quan, nàng liếm liếm mứt quả, không nói gì
Diệp Quan nhìn về phía Nhất Niệm, cười nói:
- Ngươi có ước mơ gì không?
Nhất Niệm suy nghĩ một chút, lắc đầu
Diệp Quan sửng sốt:
- Không có?
Nhất Niệm gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan không hiểu:
- Vì sao?
Nhất Niệm nhẹ nhàng liếm liếm mứt quả, sau đó nói:
- Làm việc
Diệp Quan nói:
- Sau khi làm việc xong thì sao?
Nhất Niệm nói:
- Đu dây
Diệp Quan sửng sốt
Nhất Niệm đột nhiên nhìn thoáng qua mứt quả trong tay mình, sau đó nói:
- Ăn mứt quả