Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 1956 - Chương 1956: Không Phục?

Chương 1956: Không Phục? Chương 1956: Không Phục?

CHƯƠNG 1956

KHÔNG PHỤC?

Hỏi liền sẽ bị đả kích, ví dụ như, nàng sẽ hỏi lại: Đây không phải chuyện hết sức đơn giản sao?

Ngược lại hiện tại Diệp Quan đối với Nhất Niệm chính là không cảm thấy kinh ngạc, mặc kệ nàng làm ra sự tình đặc biệt không thể tưởng tượng nổi gì, hắn cũng chỉ coi như thường

Nhất Niệm sau khi đi ra, nàng đi đến trước mặt Diệp Quan, duỗi một cánh tay ra, hé miệng cười một tiếng

Diệp Quan cười cười, sau đó lấy ra một cây mứt quả đưa cho Nhất Niệm, con mắt của Nhất Niệm lập tức cười thành vành trăng khuyết, nàng tiếp nhận mứt quả, sau đó mở lòng bàn tay ra, một con gà xuất hiện trên tay nàng

Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:

- Hiện tại không thích hợp nướng gà

Nhất Niệm không hiểu:

- Vì sao?

Diệp Quan nhìn thoáng qua bà lão xa xa:

- Đang ở trên thuyền của người khác

Nhất Niệm quay đầu nhìn về phía bà lão, mà vào giờ khắc này, bà lão cũng đang nhìn nàng, Nhất Niệm liếm liếm mứt quả, sau đó nói:

- Không được sao?

Bà lão nhìn Nhất Niệm, không nói gì

Bà ta nhìn không thấu tiểu nữ hài trước mắt này!

Nhất Niệm nhìn bà lão, cũng không nói gì

Có chút đối chọi!

Nhìn thấy tiểu nữ hài trước mắt vậy mà đối chọi với chính mình, bà lão đột nhiên cười rộ:

- Thú vị, ta nếu như không để cho các ngươi nướng gà thì sao?

Nhất Niệm nhìn chằm chằm bà lão, không nói gì, thế nhưng trong cơ thể Diệp Quan, đóa Thiên Hành hỏa phủ bụi kia lại hơi hơi rung động

Đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên kéo Nhất Niệm lại, Nhất Niệm quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười:

- Đây là thuyền của người ta, người ta nếu như không đồng ý, chúng ta liền không thể làm như vậy, phải tôn trọng người ta, biết không?

Nhất Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu

Diệp Quan khẽ vuốt đầu Nhất Niệm, cười nói:

- Chúng ta sau khi lên bờ, ta nướng cho ngươi hai con, không, ba con

Con mắt của Nhất Niệm lập tức sáng lên, sau đó vội vàng gật đầu

Diệp Quan cười ha ha một tiếng

Nhìn thấy hai người nhận sợ, bà lão lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ

Rất nhanh, thuyền cập bờ, Diệp Quan lôi kéo Nhất Niệm đi xuống thuyền, mà đúng lúc này, bà lão kia đột nhiên nói:

- Người trẻ tuổi

Diệp Quan quay người nhìn về phía bà lão, bà lão nhìn thoáng qua Nhất Niệm, sau đó nói:

- Mang theo loại tiểu tạp chủng không có giáo dưỡng này ra ngoài, là dễ dàng bị người đánh chết, có biết không?

Diệp Quan đột nhiên tan biến ở tại chỗ

Kiếm quang hiện!

Ầm!

Bà lão trực tiếp bị đẩy lui mấy chục trượng!

Mà vào giờ khắc này, trong cơ thể Diệp Quan, một luồng ánh đỏ phóng lên tận trời

Trong nháy mắt, Diệp Quan biến thành một người máu, hắn nhìn về phía bà lão nơi xa kia, hai mắt tựa như một biển máu:

- Chó già, ta tôn trọng ngươi, ngươi lại tưởng là ta sợ ngươi đúng không?

Nói xong, hắn duỗi tay ra:

- Cô cô, mượn kiếm dùng một lát!

Xùy!

Một thanh kiếm giáng xuống từ trên trời

Hành Đạo kiếm!

Nhưng mà thanh kiếm này cũng không rơi vào tay Diệp Quan, mà là trực tiếp đâm xuống đỉnh đầu bà lão kia

Miểu sát trong nháy mắt!

Diệp Quan: "…"

- Ừm?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm cổ lão đột nhiên vang lên từ bên trong Bỉ Ngạn Thành. Sau một khắc, Hành Đạo kiếm đột nhiên bay ra, trực tiếp trôi nổi ở bên trên Bỉ Ngạn Thành, qua trong giây lát, giọng nói lạnh lùng vang vọng từ vùng trời Bỉ Ngạn Thành:

- Không phục?

Thanh âm của cô cô!

Mà đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ bên trong Bỉ Ngạn Thành:

- Chính là không phục!

Lời vừa nói ra, một bàn tay che trời đột nhiên phóng lên tận trời từ trong thành, cầm thanh Hành Đạo kiếm này

Theo bàn tay che trời này xuất hiện, một cỗ uy áp đáng sợ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Bỉ Ngạn Giới, vô cùng kinh khủng

Nhưng mà vào lúc này, Hành Đạo kiếm đột nhiên chém thẳng xuống

Bàn tay che trời vỡ nát trong nháy mắt!

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang vọng từ trong thành, trong thanh âm còn kèm theo vô tận hoảng sợ:

- Ngươi là ai…

Hành Đạo kiếm cuối cùng rơi vào bên trong Bỉ Ngạn Thành

Oanh!

Cả tòa thành trong nháy mắt trực tiếp bị xóa đi

Nhìn thấy một màn này, bà lão còn chưa triệt để chết ở bên cạnh Diệp Quan cách đó không xa cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng

Nàng trợn hai mắt lên, trong mắt tràn đầy mờ mịt

Bỉ Ngạn Thành cứ như vậy không còn? Không còn?

Diệp Quan im lặng không nói

Hắn cũng rất bất ngờ!

Hắn cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành dạng này!

Hắn chỉ là muốn mượn kiếm dùng một lát mà thôi

Hắn thật sự không có muốn gọi người!

Tháp nhỏ đột nhiên nói:

- Tính tình của cô cô ngươi hôm nay giống như không được tốt lắm

Diệp Quan: "…"

Nhất Niệm nhìn chăm chú nơi xa, lè lưỡi liếm láp mứt quả, mắt to nhấp nháy, không biết đang suy nghĩ gì

Ở nơi xa, Bỉ Ngạn Thành sau khi bị xóa đi, ở bên trên vùng đất kia, có một vị nam tử áo trắng đứng đấy

Bình Luận (0)
Comment