CHƯƠNG 2164
MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ MỘT CÁI
Diệp Quan chắp tay, cười nói:
- Hai vị có phải là đến từ Đăng Thiên Vực?
Hai người gật đầu
Diệp Quan liền nói ngay:
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Vẻ mặt của hai người lập tức liền đen lại, hai chúng ta còn chưa có báo danh, ngươi liền ngưỡng mộ đại danh đã lâu?? Ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái quỷ gì?
Diệp Quan cười nói:
- Hai vị tới đây thế nhưng là vì lệnh truy nã Ác Đạo của Ác Đạo Minh??
Thiên Xích mỉm cười nói:
- Chúng ta chỉ là đến xem, tạm thời không có ý khác
Diệp Quan nói thẳng:
- Hai vị có muốn trực tiếp đi theo ta trộn lẫn hay không?
Hai người đều là sửng sốt. Diệp Quan cười nói:
- Thực sự không dám giấu giếm, trong nhà của ta có người
Hai người yên lặng
Trong nhà của ngươi có người, chuyện này còn cần phải nói sao?
Ngươi chỉ còn thiếu khắc chữ ta có chỗ dựa ở trên trán
Diệp Quan lại nói:
- Hai vị tiền bối tới đây, đơn giản là vì tài vật, đúng không?
Hai người gật đầu
Diệp Quan phất tay áo vung lên, hai khối Vĩnh Hằng Tinh rơi vào trước mặt hai người. Hai người trực tiếp sửng sốt
Diệp Quan cười nói:
- Lễ gặp mặt nho nhỏ, xem như một chút tâm ý của ta, còn mời hai vị nhận lấy
Vĩnh Hằng Tinh!
Lễ gặp mặt?
Hai người lộ ra thần sắc động dung
Mẹ nó!
Ngươi hào phóng như vậy?
Mặc dù hết sức động tâm, nhưng hai người lại đều không có thu, bởi vì chuyện này luôn có chút quỷ dị
Thấy hai người không thu, Diệp Quan hơi kinh ngạc:
- Hai vị thế nhưng là ngại ít?
Thiên Xích do dự một chút, sau đó nói:
- Đây cũng không phải, chẳng qua là Diệp công tử, chúng ta mới gặp gỡ lần đầu, ngươi liền đưa tặng Vĩnh Hằng Tinh…
Binh Chủ đột nhiên thu hồi Vĩnh Hằng Tinh:
- Đa tạ Diệp công tử
Gã vẫn là không nhịn được
Mặc kệ tên tiểu tử này có tâm tư gì, đây chính là Vĩnh Hằng Tinh, một phần vạn tên tiểu tử này lâm thời đổi ý, chính mình cũng không biết đi đâu khóc
Nhìn thấy Binh Chủ trực tiếp thu hồi Vĩnh Hằng Tinh, biểu lộ của Thiên Xích lập tức cứng đờ, lão nhìn khối Vĩnh Hằng Tinh kia, trong nội tâm có chút giãy dụa, nhưng không có giãy dụa bao lâu, lão quả quyết thu hồi Vĩnh Hằng Tinh
Chỗ tốt cầm trước!
Về phần tên tiểu tử này đùa nghịch hoa chiêu gì…
Chính mình sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chơi không lại một tên mao đầu tiểu tử?
Nhìn thấy hai người thu hồi Vĩnh Hằng Tinh, Diệp Quan cười nói:
- Hai vị, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác
Nói xong, hắn trực tiếp dẫn hai người vào bên trong Tháp nhỏ
Tháp nhỏ: "…"
Hai người vừa mới đi vào Tháp nhỏ, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên ngưng trọng
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sợ hãi
Diệp Quan đột nhiên cười nói:
- Bên ngoài nhiều người phức tạp, không tiện nói chuyện, nơi này khá tốt, ngăn cách hết thảy
Nói xong, hắn làm dấu mời:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện
Nói xong, hắn đi về phía nơi xa. Thiên Xích cùng với Binh Chủ vô thức đi theo, mà vào giờ khắc này, hai người mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã như kinh đào hải lãng. Không hợp thói thường!
Trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày!
Đây là thủ đoạn thần tiên gì?
Lúc này, Thiên Xích vẫn là không nhịn được, liền hỏi:
- Diệp công tử, thời không nơi này…
Diệp Quan hơi nhấc khóe miệng lên, chính là đang đợi ngươi hỏi đây, hắn ra vẻ nghi hoặc:
- Thời không ở nơi này làm sao?
Thiên Xích lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Trong tháp này mười năm, bên ngoài một ngày…
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó rất bình tĩnh nói:
- Có vấn đề gì không??
Thiên Xích ngạc nhiên nói:
- Diệp thiếu gia, ngươi không cảm thấy chuyện này hết sức biến thái sao?
Diệp Quan nhíu mày:
- Làm sao, chẳng lẽ các ngươi không có chỗ tu luyện như vậy sao??
Thiên Xích lộ ra biểu lộ cứng đờ
Binh Chủ: "…"
Diệp Quan lại nói:
- Vậy các ngươi bình thường tu luyện ở nơi nào?
Thiên Xích trầm giọng nói:
- Tu luyện bình thường
Diệp Quan lắc đầu:
- Thật hâm mộ các ngươi, có thể tu luyện bình thường, không giống ta, vừa ra đời liền tu luyện ở chỗ đặc thù này, không thể nhận thức được sự vui sướng của người bình thường, ài…
Thiên Xích:???
Khuôn mặt Binh Chủ run rẩy từng đợt…
Diệp Quan cười nói:
- Hai vị tiền bối về sau nếu như muốn tu luyện, có thể đến chỗ của ta… nếu như không muốn tu luyện ở trong tháp của ta, cũng không sao cả, về sau chờ ta kế thừa gia nghiệp, loại tháp này, ta tặng cho mỗi người một cái…
Tháp nhỏ: "…"
Thiên Xích giựt giựt cổ họng, sau đó nói:
- Diệp công… Diệp thiếu gia, loại tháp này, nhà các ngươi có rất nhiều sao?
Diệp Quan gật đầu, tùy ý nói:
- Rất nhiều, tôi tớ nhà chúng ta, trong tay mỗi người đều có một cái
Trong tay mỗi người có một cái!
Thiên Xích cùng với Binh Chủ liếc mắt nhìn nhau
Vào giờ khắc này, bọn hắn cũng đều không phân rõ vị Diệp thiếu gia này là thật sự ngưu bức hay là đang trang bức