CHƯƠNG 2174
ĐẬU XANH RAU MÁ
Diệp Quan cười nói:
- Lý giải
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một khối Vĩnh Hằng Tinh bay tới trước mặt Hoành Sơn Ảnh
Hoành Sơn Ảnh nhìn thoáng qua khối Vĩnh Hằng Tinh kia, thần sắc bình tĩnh, không có thu, mà là hỏi:
- Nghe nói Diệp công tử có Thánh Chữ Thủy tộc?
Diệp Quan gật đầu:
- Đúng vậy
Hoành Sơn Ảnh nhìn Diệp Quan:
- Lần này nếu như thắng, Diệp công tử có thể cho ta mượn Thánh Chữ kia nghiên cứu một chút?
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Cô nương hiếu kỳ đối với Thánh Chữ?
Hoành Sơn Ảnh gật đầu:
- Đúng thế
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được
Hoành Sơn Ảnh cầm sáo ngọc trong tay nhẹ nhàng gõ khối Vĩnh Hằng Tinh kia, Vĩnh Hằng Tinh lập tức bay đến trước mặt Diệp Quan, Diệp Quan có chút không hiểu
Hoành Sơn Ảnh mỉm cười nói:
- Đợi sau khi thắng lại cho ta cũng không muộn
Diệp Quan cười nói:
- Cũng được
Nói xong, hắn thu Vĩnh Hằng Tinh vào
Đạo Quân đột nhiên nói:
- Diệp thiếu gia, lúc nào động thủ?
Diệp Quan híp hai mắt lại:
- Ngay hiện tại
Lúc này, Chu Phạm đột nhiên xuất hiện ở trong sân, Chu Phạm nhìn Diệp Quan:
- Ta chờ ngươi trở lại
Diệp Quan cười nói:
- Được!
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Chu Phạm, sau đó cười to nói:
- Đi!!
Nói xong, hắn trực tiếp ngự kiếm mà lên, hóa thành một đạo kiếm quang tan biến ở phần cuối tinh không
Những người còn lại cũng là dồn dập hóa thành từng đạo trường hồng tan biến ở cuối chân trời
Chu Phạm nhìn về chân trời, thật lâu không lên tiếng
…
Tại Ác Đạo Thập Điện
Bát Điện Chủ vẫn như cũ ngồi ở trên thềm đá trước đại điện, gã ngồi dựa lưng, trong tay cầm một quyển cổ thư không biết tên
Sau lưng gã, là lão giả nhỏ gầy kia, lão mặc một bộ áo bào đen bó sát người, chuyện này khiến cho lão trông càng thêm nhỏ gầy, chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần
Mà sau lưng lão, còn có chín vị cường giả bí ẩn mặc áo bào đen, đầu đội hắc khôi đứng, chín người này khí tức nội liễm, phảng phất như không tồn tại
Ông!
Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng từ chân trời nơi xa, sau một khắc, bầu trời trực tiếp bị xé nứt ra, ngay sau đó, một đạo kiếm quang rơi vào chỗ mấy chục trượng trước mặt Bát Điện Chủ
Kiếm quang tán đi, Diệp Quan chậm rãi đi ra
Lão giả nhỏ gầy chậm rãi mở hai mắt ra, lão nhìn chằm chằm Diệp Quan, ánh mắt lạnh lùng
Bát Điện Chủ buông xuống sách cổ ở trong tay, mỉm cười:
- Cuối cùng cũng gặp…
- Gặp cái đầu mẹ ngươi!!
Diệp Quan bay thẳng đến phía trước, đột nhiên tàn nhẫn trảm một kiếm đối với Bát Điện Chủ
Thanh Huyền kiếm!
Hắn lần này thế nhưng là tới giết người, mà không phải đến nói chuyện trời đất
- Càn rỡ!!
Lúc này, lão giả nhỏ gầy kia đột nhiên gầm thét một tiếng, xông về phía trước, đánh một quyền về hướng Diệp Quan
- Ngươi mới càn rỡ!
Lại là một thanh âm vang vọng, ngay sau đó, một vệt ánh vàng đột nhiên lướt đến từ bên cạnh Diệp Quan, đánh về phía lão giả nhỏ gầy kia
Người xuất thủ, chính là Từ Thiên
Phanh phanh!
Hai tiếng nổ vang vang vọng ầm ầm, một đạo phật quang cùng với kiếm quang không ngừng bộc phát ra từ giữa sân
Diệp Quan lùi lại mấy trăm trượng, hắn vừa dừng lại một cái, kiếm ý trong tay trực tiếp nứt ra
Diệp Quan chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, vị Bát Điện Chủ kia vẫn như cũ ngồi ở trên thềm đá, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên
Từ Thiên thối lui đến bên cạnh Diệp Quan, lão gắt gao nhìn chằm chằm lão giả nhỏ gầy kia, lão giả nhỏ gầy kia cũng là đang ngó chừng lão, sát ý nghiêm nghị
Bát Điện Chủ đột nhiên ngồi dậy, tay phải gã cầm cổ thư nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, cười nói:
- Không thể không nói, ta thật sự là có chút ngoài ý muốn, bởi vì ta thật sự không nghĩ tới ngươi sẽ chủ động tới tìm ta
Diệp Quan cười nói:
- Ta đợi ngươi tại Đại Chu lâu như vậy, ngươi cũng đều không đi tìm ta, không có cách nào, ta chỉ có thể chủ động tới tìm ngươi
Bát Điện Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quan, cười nói:
- Gọi người của ngươi ra đi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào muốn là địch với Ác Đạo Minh chúng ta
- Ác Đạo Minh? Rất đáng gờm sao?
Một thanh âm đột nhiên vang vọng từ giữa sân, ngay sau đó, đám người Thiên Xích chậm rãi xuất hiện ở giữa sân
Bát Điện Chủ nhìn chằm chằm Thiên Xích, cười nói:
- Hoá ra là Thiên Xích quái nhân Thiên Xích Tông… nếu như ta là ngươi, liền co đầu rút cổ tại Thiên Xích Sơn thật kỹ, quyết không ra trang bức, để tránh Thiên Xích Tông chết hết…
Thiên Xích cười nói:
- Uy hiếp ta sao?
Bát Điện Chủ gật đầu, cười nói:
- Chính là uy hiếp ngươi, khó chịu à?
Nụ cười của Thiên Xích trong nháy mắt trở nên băng lãnh, dựng thẳng ngón giữa lên:
- Lão tử đậu xanh rau má ngươi!
Mọi người: "…"
Đậu xanh rau má?
Mọi người nghe không hiểu ra sao
Lời quái quỷ gì vậy?