CHƯƠNG 2347
THIÊN HÀNH HẢI VỰC
Khâu Bạch Y vội vàng lắc đầu:
- Ta không có có ý đó, ta chẳng qua là nhắc nhở thiện ý, chỉ thế thôi
Thôi âm cười nói:
- Nhị Điện Chủ, đã nhiều năm như vậy, Thiên Hành văn minh chúng ta còn chưa từng bại
Khâu Bạch Y khẽ gật đầu:
- Xác thực
Thôi âm lại nói:
- Người sau lưng vị Diệp Quan kia nếu như quả thật vô địch, vậy hắn cần gì phải chạy trốn? Vì sao không gọi ra tới cương với Thiên Hành văn minh chúng ta?
Khâu Bạch Y nhìn thoáng qua Thôi âm, sau đó lắc đầu cười một tiếng:
- Thực không dám giấu giếm, trong khoảng thời gian này, Ác Đạo Minh chúng ta giao thủ với vị Diệp Quan kia, đã tổn thất nặng nề… ài, xem đầu óc của ta này, ta không để ý đến một điểm, mấy vị Điện Chủ kia của Ác Đạo Minh chúng ta há có thể so sánh với Thôi Chấp Pháp Quan?
Nghe được Khâu Bạch Y, trên mặt Thôi âm nổi lên một vệt nụ cười:
- Nhị Điện Chủ chớ có nói như thế, Ác Đạo Minh các ngươi vẫn là có chút thực lực
Khâu Bạch Y trực tiếp lắc đầu:
- Không không, so sánh với Thiên Hành văn minh, Ác Đạo Minh chúng ta cũng chỉ có thể tính bất nhập lưu
trong lòng Thôi âm mặc dù cũng cho rằng như vậy, nhưng gã vẫn là không có quá biểu hiện ra ngoài, mà là cười nói:
- Nhị Điện Chủ, chúng ta liền chớ có nói những chuyện không có ý nghĩa này. Hiện tại Thiên Hành văn minh chúng ta cùng với Ác Đạo Minh đã ký kết minh ước hòa bình, ở trong thời gian minh ước có hiệu lực, chúng ta tính là nửa cái đồng minh, về phần Diệp Quan văn minh cấp thấp kia, Ác Đạo Minh các ngươi không giết được, vậy liền để Thiên Hành văn minh chúng ta tới giết
Khâu Bạch Y nhìn thoáng qua những Chấp Pháp Giả sau lưng Thôi âm, do dự một chút, sau đó nói:
- Chấp Pháp Quan có muốn mang thêm người hay không?
Thôi âm đột nhiên hỏi lại:
- Vị Diệp Quan kia cảnh giới gì?
Khâu Bạch Y nói:
- Hẳn là Ách Đạo cảnh
Thôi âm nhíu mày:
- Yếu như thế, Ác Đạo Minh các ngươi vậy mà lại không thể chém giết hắn…
Nói đến đây, gã dường như cảm thấy có chút không ổn, vội vàng đổi lời nói:
- Nhị Điện Chủ, ta không phải nói Ác Đạo Minh các ngươi vô dụng, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ nhiều
Khâu Bạch Y cười khổ:
- Những năm gần đây, Ác Đạo Minh chúng ta xác thực không lớn bằng lúc trước, ài, Chấp Pháp Quan, ta tin tưởng, ngài xuất mã, lần này vị Diệp Quan kia hẳn phải chết không nghi ngờ, chẳng qua là sau lưng vị Diệp Quan kia có chỗ dựa, thực lực của chỗ dựa…
Thôi âm thản nhiên liếc mắt nhìn Khâu Bạch Y:
- Nhị Điện Chủ, chỗ dựa sau lưng hắn rất mạnh?
Khâu Bạch Y gật đầu
Thôi âm bình tĩnh nói:
- Đối với Ác Đạo Minh các ngươi mà nói là rất mạnh, đối với Thiên Hành văn minh chúng ta…
Nói đến đây, gã mỉm cười:
- Ta không có ý tứ gì khác, Nhị Điện Chủ, ngươi ngàn vạn lần đừng có nghĩ nhiều
Khâu Bạch Y ngượng ngập cười cười, sau đó nói:
- Cáo từ, cáo từ!
Nói xong, y quay người rời đi. Thôi âm nhìn thoáng qua Khâu Bạch Y rời đi, trong mắt lóe lên một vệt mỉa mai:
- Ác Đạo Minh này thật sự là một đám bao cỏ!
Nói xong, gã trực tiếp mang theo một đám cường giả tan biến ở cuối chân trời nơi xa
ở một bên khác, Khâu Bạch Y nhìn đám người Thôi âm phía xa tan biến ở phần cuối tinh hà, mỉm cười, sau đó quay người rời đi
bàn cờ này đã bắt đầu, y phải đi bố cục
vào lúc Diệp Quan cùng với Nhất Niệm đi ra từ bên trong đường hầm thời không, bọn họ xuất hiện ở trên một hòn đảo, đưa mắt nhìn từ gần đến xa, có thể nhìn thấy những ngọn núi mọc lên từ mặt đất, giống như những thanh kiếm sắc bén, có chợt dựng đứng lên, có lại biến mất trong vô hình
Diệp Quan nhìn một màn trước mắt này, có chút hiếu kỳ:
- Đây là?
- Thiên Hành Hải Vực
Nhất Niệm ở bên cạnh đột nhiên nói
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm:
- Thiên Hành Hải Vực?
Nhất Niệm mỉm cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta kỳ thật cũng không hề rời đi Thiên Hành Thần Cảnh, lão sư thật thông minh, nàng biết, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất
nghe được Nhất Niệm, Diệp Quan mỉm cười:
- Xác thực
không thể không nói, vị Thiên Vân Thượng Thần kia thật sự chính là vô cùng trí tuệ, lúc này nếu như rời đi Thiên Hành văn minh, đi ra bên ngoài, dùng thực lực của Thiên Hành văn minh, muốn điều tra được bọn hắn, chắc chắn sẽ không quá khó khăn, bởi vậy, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất
Thiên Hành văn minh chắc chắn sẽ không nghĩ đến bọn hắn căn bản cũng không có rời đi!
Nhất Niệm đột nhiên nói:
- Đi theo ta
nói xong, nàng lôi kéo tay Diệp Quan tung người nhảy lên, hai người như một cơn gió bay lên, đi tới một ngọn núi sắc bén như kiếm, hai người nhìn ra xa xa, cuối ánh mắt, là núi ôm núi, liên miên bất tuyệt, liếc mắt không nhìn thấy cuối