Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2383 - Chương 2383: Nếm Thử Đi

Chương 2383: Nếm Thử Đi Chương 2383: Nếm Thử Đi

CHƯƠNG 2383

NẾM THỬ ĐI

một vị Quân Cận Vệ cầm đầu đột nhiên gầm thét:

- Giết

vừa dứt lời, ngàn đạo hỏa quang kia đột nhiên cùng nhau bắn về phía Diệp Quan

ánh lửa chưa tới, thế lửa cũng đã chấn Diệp Quan liên tục lùi lại một lần nữa

nhìn thấy một màn này, trong mắt Kính Thần cùng với Thiên Phù Thần nơi xa đều có chút chấn kinh, bọn hắn cũng không nghĩ tới thực lực của những Quân Cận Vệ này vậy mà khủng bố như thế

bọn hắn mặc dù là Chủ Thần, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Quân Cận Vệ ra tay, hôm nay gặp mặt, không nghĩ tới thực lực của những Quân Cận Vệ này vậy mà khủng bố như thế

ngàn vị Quân Cận Vệ kia đột nhiên đồng thời tan biến ở tại chỗ, qua trong giây lát, nghìn cột lửa trùng trùng điệp điệp ập về phía Diệp Quan nơi xa

ở nơi xa, Diệp Quan dùng hai tay cầm Thanh Huyền kiếm đột nhiên chém về phía trước mặt

một kiếm này chém xuống, nghìn cột lửa kia trực tiếp bị xé nứt ra, nhưng lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong đó cũng trong nháy mắt chấn cho hắn liên tục lùi lại, ở trong quá trình lui lại, máu tươi trong miệng hắn không ngừng tuôn ra

bởi vì lúc trước tiêu hao quá lớn, hắn hiện tại vô cùng suy yếu, đối mặt với những Quân Cận Vệ này, cho dù cầm Thanh Huyền kiếm trong tay, hắn cũng có chút không ngăn cản nổi

cứ như vậy, Diệp Quan sẽ bị cưỡng ép bức ra Thiên Hành Sinh Mệnh Giới

lúc này, Nhất Niệm đã chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng hết sức suy yếu, nàng nhìn Diệp Quan toàn thân như máu trước mặt, ngẩn ngơ, sau đó yếu ớt nói:

- Tướng công…

Thân thể Diệp Quan khẽ run lên, trong ánh mắt cuối cùng không còn toàn bộ là màu máu nữa, lại nhiều thêm một chút nhân tính. Nhất Niệm dùng hai tay vòng lấy cổ Diệp Quan, nước mắt thoáng cái liền trào ra:

- Ta không ăn Thiên Hành Quả nữa

Diệp Quan lại là lắc đầu

mà đúng lúc này, đám Quân Cận Vệ kia một lần nữa giết về phía Diệp Quan

Diệp Quan ngẩng đầu nhìn về phía gốc Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ cuối tầm mắt kia, nói khẽ:

- Ta đã đáp ứng ngươi, hôm nay liền hái Thiên Hành Quả cho ngươi!!

Dứt lời, thần sắc của hắn trở nên dữ tợn, tay trái đột nhiên mở ra, sau đó đột nhiên nắm lại

răng rắc!

Thời không bốn phía một lần nữa xuất hiện những ngăn chứa thời không kia, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của đám Thiên Hành Quân Cận Vệ kia kịch biến trong nháy mắt, bọn hắn đang muốn lui, nhưng đã là không kịp, một cỗ lực lượng thần bí vô thanh vô tức bao phủ bọn hắn

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Nhìn thấy Diệp Quan vậy mà một lần nữa thi triển kiếm kỹ kinh khủng này, đám Quân Cận Vệ kia lập tức hoảng hốt, dồn dập lùi lại, nhưng mà, vẫn còn có chút trễ

theo một kiếm này của Diệp Quan rơi xuống, đám Quân Cận Vệ kia trực tiếp cứng ở nơi đó, Thiên Hành hỏa trên người bọn hắn cùng với thân thể bọn hắn đồng thời dùng tốc độ mắt thường có thể thấy tan biến, chỉ là trong nháy mắt, bọn hắn chính là hóa thành khói bụi tiêu tán

ngàn vị Quân Cận Vệ đều ngã xuống!

Mà lúc này, Diệp Quan đã dùng hết khí lực cuối cùng cưỡng ép mang theo Nhất Niệm vọt tới trước gốc Thiên Hành Sinh Mệnh Thụ kia, tay phải hắn run rẩy mở ra, Thanh Huyền kiếm phóng lên tận trời, nhưng vào lúc này, một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên kéo tới từ phía sau hắn

Diệp Quan bỗng nhiên co rụt đồng tử lại, nhưng vào giờ phút này hắn đã không có biện pháp phản kháng, đành phải dùng hết chút sức lực cuối cùng toàn thân quay người, bảo hộ Nhất Niệm ở sau lưng mình, mà lúc này, một thanh trường thương trực tiếp đâm vào phần bụng hắn, lực lượng cường đại trong nháy mắt xỏ xuyên hắn cùng với Nhất Niệm, trường thương kéo theo hai người bay ra ngoài ngàn trượng, cuối cùng mạnh mẽ đóng hai người ở trên một chỗ vách đá xa xa

trên khóe miệng Diệp Quan, máu tươi đột nhiên trào ra, cánh tay phải triệt để nứt ra kia đột nhiên một lần nữa chậm rãi mở ra, Thanh Huyền kiếm rơi thẳng vào trong tay hắn, ở trên mũi kiếm Thanh Huyền kiếm, có một khỏa trái cây màu xanh biếc

Diệp Quan dùng tay trái khó khăn rút ra khoả trái cây kia, sau đó chậm rãi đưa tới bên miệng Nhất Niệm, ôn nhu nói:

- Nếm thử đi

nhìn khoả Thiên Hành Quả Diệp Quan đưa qua kia, ánh mắt của Nhất Niệm ngẩn ngơ, sau một khắc, nước mắt như vỡ đê thoáng cái liền trào ra, nàng không nói gì, hai tay ôm thật chặt cổ Diệp Quan

Diệp Quan chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn nỗ lực khiến cho mình tỉnh táo một chút, sau một lúc lâu, hắn một lần nữa gian nan mở miệng:

- Chớ khóc, nếm thử đi

Nhất Niệm có thể cảm giác được Diệp Quan lúc này bởi vì duyên cớ Phong Ma huyết mạch đang giãy dụa, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đầu tiến lên trước, sau đó khẽ cắn nhẹ

Diệp Quan nhẹ giọng hỏi:

- Ăn ngon không?

Nhất Niệm khẽ gật đầu:

- Ngon

nói xong, nàng vùi đầu ở trên cổ Diệp Quan, không nói gì, chẳng qua là nhẹ nhàng co quắp

nghe được Nhất Niệm, trên khuôn mặt đầy máu của Diệp Quan đột nhiên nổi lên một nụ cười, đầu hắn nhẹ nhàng cọ xát gương mặt Nhất Niệm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, vào giờ khắc này, trong mắt của hắn chỉ còn một chút thư thái

Bình Luận (0)
Comment