CHƯƠNG 2499
KHÓC KHÔNG RA TIẾNG
Phục Võ không ngừng chảy nước mắt, sau một hồi, nàng chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng:
- Nhưng y lại có lỗi gì? Y lỗi gì cũng không có! Thiên Hành văn minh lại đối xử với y như vậy…
Nói xong, nàng nhìn về phía Dung Khâu, cầu khẩn nói:
- Các ngươi tránh ra, tính là đại tỷ cầu các ngươi, có được hay không?
Dung Khâu lắc đầu
bốn vị cựu Chấp Hành Quan cứ như vậy đứng ở trước mặt Luân Hồi Tổ Thạch, giống như cây lao. Bọn họ cùng với Phục Võ tình như thủ túc, cho dù năm đó Phục Võ phạm pháp, bọn hắn cũng không chút do dự đứng ở bên cạnh nàng, cùng với nàng cùng nhau đối kháng với toàn bộ Thiên Hành văn minh!!
Thế nhưng, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn hủy diệt Thiên Hành văn minh!
Hơn nữa, đời trước sai, sao có thể để trái cây Thiên Hành văn minh thế hệ này gánh chịu?
Trái cây thế hệ này không có lỗi!!
Nhìn thấy bốn vị Chấp Hành Quan đứng ở nơi đó không lùi, Phục Võ thống khổ khom người xuống, cầu khẩn nói:
- Các ngươi không nên ép đại tỷ, a a a!
Từng cỗ khí tức đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể nàng, chẳng qua đều không có tới gần bốn vị Chấp Hành Quan kia
nước mắt trong mắt Dung Khâu cũng là không ngừng chảy xuống, y nhìn thoáng qua những trái cây Thiên Hành văn minh bốn phía đó, vào giờ khắc này, hết thảy trái cây Thiên Hành văn minh đều là sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng…
Y là theo chân Phục Võ đi tới chỗ này, y tận mắt nhìn thấy, trải qua trận chiến này, đã chết rất rất nhiều trái cây
Dung Khâu có chút mờ mịt:
- Ta cũng không nghĩ tới sự tình lại biến thành dạng này… mọi người, thật xin lỗi…
Nói xong, y nhìn về phía Phục Võ cách đó không xa, nói khẽ:
- Đại tỷ, ta không ép ngươi
oanh!!
Thanh âm rơi xuống, thân thể cùng với linh hồn của y đột nhiên bốc cháy lên, dùng tốc độ cực kỳ đáng sợ tan biến…
Mà ở bên cạnh y, vị Chấp Hành Quan Vân Đàn kia cũng là trực tiếp bùng cháy thân thể cùng với linh hồn
từ xưa trung nghĩa sao có thể chu toàn!
Bọn hắn kẹp ở giữa, lại có thể thế nào??
Chỉ có chết mà thôi!
Chỉ là trong nháy mắt, Chấp Hành Quan Vân Đàn cùng với Dung Khâu chính là trở nên mờ đi…
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Phục Võ đột nhiên đại biến, nàng giống như phát điên vọt tới trước mặt hai vị trái cây, tay phải nàng đột nhiên đè xuống, một cỗ lực lượng đáng sợ lập tức trấn áp hoả diễm trên thân Vân Đàn cùng với Dung Khâu, cùng lúc đó, nàng vội vàng đỡ hai vị Chấp Hành Quan chậm rãi ngã xuống, run giọng nói:
- Dung Khâu, Vân Đàn… ta không diệt! Ta không diệt Thiên Hành văn minh…
Nghe được Phục Võ, Dung Khâu chậm rãi mở hai mắt ra, trên khuôn mặt tái nhợt kia nổi lên một vệt nụ cười:
- Đại tỷ…
Phục Võ ôm thật chặt bọn hắn, khóc không ra tiếng:
- Ta không diệt, thật sự không diệt…
Nói xong, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hỏa cùng với Phượng Đông một bên, nước mắt trong mắt không ngừng tràn ra:
- Thật xin lỗi. Thật xin lỗi… năm đó là đại tỷ không có bảo vệ tốt các ngươi…
Tư Hỏa nhếch miệng cười một tiếng:
- Chúng ta chưa bao giờ trách đại tỷ… chẳng qua rất đáng tiếc, không thể đi trộm Thiên Hành Sinh Mệnh Quả với đại tỷ nữa. Còn nhớ rõ năm đó, mỗi lần bị bắt được, đều là đại tỷ ngươi chống đỡ hết thảy thay cho chúng ta… đảo mắt, đó đã là sự tình rất nhiều rất nhiều năm về trước!
Phục Võ dường như nhớ lại chuyện cũ quá khứ, khóe miệng lần đầu tiên nổi lên một vệt nụ cười:
- Đúng vậy… đã qua rất nhiều rất nhiều năm rồi…
Nói xong, nàng đột nhiên đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Luân Hồi Tổ Thạch, nàng chậm rãi quỳ xuống, nói khẽ:
- Tổ Thạch, ngàn sai vạn sai đều là Phục Võ ta sai, còn mời ngài làm cho các nàng luân hồi chuyển thế, một lần nữa làm trái cây
Luân Hồi Tổ Thạch vội nói:
- Được được…
Phục Võ đột nhiên bóc mặt nạ che mặt của chính mình, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ che mặt nhuốm máu trước mắt, đây là thứ y tặng cho nàng
nàng nhìn một chút, đột nhiên nở nụ cười ngây ngô, nhẹ nhàng ngâm xướng… ta và chàng hẹn nhau yêu vạn năm, nếu có người chết trước, chờ trên con đường Luân Hồi ngàn năm… đáng tiếc… ta không có luân hồi, thật xin lỗi, ta đã nuốt lời… không cần chờ ta…
dứt lời, thân thể cùng với linh hồn của nàng đột nhiên bốc cháy lên…
bùng cháy thân thể!
Bùng cháy linh hồn!
Sắp chết!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của mấy người Chấp Hành Quan Dung Khâu cách đó không xa kịch biến trong nháy mắt, giống như phát điên vọt về phía Phục Võ đang cháy hừng hực, nhưng mà bọn hắn vào lúc cách Phục Võ còn có mười trượng chính là bị một cỗ lực lượng thần bí ngăn cản, lại không có cách nào tiến vào nửa tấc!
Mấy vị Chấp Hành Quan chỉ có thể trơ mắt nhìn Phục Võ trở nên càng ngày càng hư ảo!