CHƯƠNG 256
ĐỐI CHIẾN
Tào Bạch đột nhiên làm thủ thế mời: "Diệp huynh, xin dời bước sang một bên!"
Diệp Quan gật đầu, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, ngự kiếm mà lên, xuất hiện ở bên phải ngoài mấy trăm trượng!
Tịch Huyền thu hồi vân hạm, để tránh bị ảnh hưởng đến.
Tào Bạch nhìn Diệp Quan: "Diệp huynh, cảnh giới Kiếm đạo của ngươi cao hơn ta, cảnh giới tự thân của ta cao hơn ngươi, ai cũng không khi dễ ai!"
Diệp Quan cười nói: "Được!"
Tào Bạch đột nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, bắt kiếm quyết: "Xuất kiếm!"
Ông! Theo một tiếng kiếm reo vang vọng, một thanh phi kiếm đột nhiên phóng lên tận trời từ bên trong hộp kiếm sau lưng Tào Bạch, sau đó hóa thành một đạo kiếm cầu vồng chém về hướng Diệp Quan!
Ở trên thân kiếm, tản ra một đạo hỏa diễm bùng cháy, chỗ kiếm đi qua, không gian trực tiếp bị xé nứt ra, đồng thời tan chảy.
Một kiếm thế như chẻ tre, phảng phất có thể chém đứt hết thảy!
Nhìn thấy một kiếm này, Tịch Huyền ở xa xa híp hai mắt lại, Tào Bạch này, lại là một vị nửa bước Kiếm Đế!
Mà ở trong chớp mắt một kiếm kia chém về phía Diệp Quan, thân hình Diệp Quan đã trải tan biến ở tại chỗ!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Đối mặt với vị Kiếm Tu trước mắt, hắn tự nhiên không dám chủ quan chút nào!
Mà ở trong nháy mắt Diệp Quan tan biến, Tào Bạch chắp hai tay trước ngực, sau đó đột nhiên kéo ra hai bên: "Trấn!"
Oanh! Trong nháy mắt, không gian trong vòng trăm trượng Tào Bạch đột nhiên run lên kịch liệt, ngay sau đó, không gian trong vòng trăm trượng vậy mà trực tiếp nứt ra, sau đó biến ảo thành kiếm, tạo thành một lồng giam trường kiếm kinh khủng.
Kiếm Vực!
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Tịch Huyền ở một bên lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ!
Đây là Kiếm Vực trong truyền thuyết!
Mà đối với loại Kiếm Vực này, nàng vào năm đó lúc tìm đọc cổ thư ở Quan Huyền học viện đã nhìn thấy qua, mà nàng không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được ở nơi này!
Vào lúc Diệp Quan cầm kiếm tiến vào mảnh Kiếm Vực kia của Tào Bạch, tốc độ của hắn trong nháy mắt chính là chậm lại, mà cùng lúc đó, một thanh phi kiếm đột nhiên phi tốc chém tới từ sau lưng!
Chính là kiếm thứ nhất Tào Bạch chém ra kia!
Cảm thụ được mình bị một cỗ lực lượng thần bí trấn áp, Diệp Quan cau mày, mà vào giờ khắc này, hắn không rảnh nghĩ nhiều như vậy, bởi vì thanh phi kiếm sau lưng kia đã chém tới!
Diệp Quan híp hai mắt lại, tay phải cầm kiếm xoay tròn.
Răng rắc! Không gian giữa sân đột nhiên nứt ra, sau một khắc, kiếm của hắn trực tiếp giết tới trước mặt Tào Bạch!
Phá quy tắc không gian!
Nhìn thấy một kiếm này của Diệp Quan trực tiếp phá quy tắc không gian, trong mắt Tào Bạch lóe lên một vệt kinh ngạc, chẳng qua, y phản ứng cực nhanh, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo kiếm quang chợt hiện, trong chớp mắt, người y đã lui đến ngoài trăm trượng, mà sau một khắc, bên trong hộp kiếm phía sau y đột nhiên lại bay ra một thanh kiếm!
Xoẹt! Một kiếm này, nhanh như điện chớp!
Không chỉ tốc độ cực nhanh, trên thân kiếm, còn có lôi minh chớp động, ẩn chứa kiếm thế thao thiên, vô cùng doạ người!
Một kiếm kia của Diệp Quan vừa đâm vào không khí, thanh phi kiếm kia đã trực tiếp giết tới trước mặt hắn, mà sau lưng hắn, còn có một thanh phi kiếm!
Một thanh phi kiếm tên là Địa Hỏa!
Một thanh phi kiếm tên là Thiên Lôi!
Hai kiếm giáp công!
Mà đúng lúc này, Diệp Quan đột nhiên ngừng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm khí đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, chém về phía phi kiếm sau lưng kia!
Ngự Kiếm thuật!
Hắn cũng biết!
Mà cùng lúc đó, hắn đột nhiên hướng về phía trước bước ra một bước, đâm ra một kiếm, nhưng mà, vào thời điểm hắn đâm ra một kiếm kia, người hắn đã tan biến ở tại chỗ, nhưng kiếm vẫn như cũ đâm về phía thanh phi kiếm Thiên Lôi của Tào Bạch!
Diệp Quan giống như quỷ mị xông đến trước mặt Tào Bạch, vẻ mặt của Tào Bạch lại bình tĩnh như nước, bởi vì ở trong nháy mắt Diệp Quan vọt tới trước mặt y, y một lần nữa thi triển ra Kiếm Vực, cưỡng ép trấn áp tốc độ của Diệp Quan!
Tốc độ của Diệp Quan thực sự quá nhanh, nhanh đến y cũng đều kiêng kị, bởi vậy, không thể không trấn áp tốc độ của Diệp Quan, bằng không, rất có thể sẽ bị một kiếm miểu sát!
Theo Kiếm Vực xuất hiện, tốc độ của Diệp Quan chậm lại trong nháy mắt, nhưng vào lúc này, một cỗ kiếm thế kinh khủng đột nhiên dâng trào mà ra từ trong cơ thể Diệp Quan!
Uy thế Kiếm Đế!
Theo cỗ kiếm thế này xuất hiện, vẻ mặt của Tào Bạch kịch biến trong nháy mắt, bởi vì y phát hiện ra, Kiếm Vực của y tại thời khắc này trực tiếp không chịu nổi cỗ kiếm thế này, bắt đầu tan vỡ!
Mà lúc này, Diệp Quan đột nhiên biến mất không thấy gì nữa!
Trong lòng Tào Bạch hoảng hốt, tay phải đột nhiên mở ra, hộp kiếm kịch liệt run lên, một thanh kiếm liền muốn bay ra, cùng lúc đó, phi kiếm Địa Hỏa cùng với Thiên Lôi cũng là bay về hộ giá!
Nhưng mà lúc này, một thanh kiếm trực tiếp chĩa vào giữa trán Tào Bạch!
Xoạt!
Mà cơ hồ là đồng thời, phi kiếm Địa Hỏa cùng với Thiên Lôi dừng ở sau lưng Diệp Quan nửa trượng, cùng lúc đó, bên trong hộp kiếm sau lưng Tào Bạch, một thanh kiếm chỉ bay ra một nửa!
Ba thanh kiếm đều không dám động!
Bởi vì khẽ động, y liền phải chết!
Diệp Quan nhanh hơn y một chút, mà một chút như vậy, quyết định thắng bại!
Mà vào giờ khắc này, vẻ mặt của Diệp Quan có chút tái nhợt.
Tiêu hao quá lớn!
Nếu như một kiếm này hắn không có thắng, thua chính là hắn, bởi vì hắn đã không tiêu hao nổi!
Tào Bạch đột nhiên nói: "Ta thua!"
Diệp Quan nói: "Đa tạ!"
Nói xong, hắn thu hồi kiếm.
Lúc này, Tịch Huyền đi đến bên cạnh Diệp Quan, nàng nói khẽ: "Không có sao chứ?"
Diệp Quan lắc đầu: "Có chút suy yếu!"