CHƯƠNG 2572
SIÊU CẤP KHÁCH QUÝ
Phương Ngự mang theo Diệp Quan đi đến một tổ xếp hàng, y cười nói:
- Mỗi ngày đều có mấy vạn thiên tài yêu nghiệt tới tham gia sát hạch, nhưng Quan Huyền Vệ hằng năm chỉ tuyển nhận ba mươi danh ngạch, đơn giản mà nói, một hai trăm vạn người cạnh tranh ba mươi danh ngạch, ngươi nói kịch liệt không?
Diệp Quan nhìn thoáng qua bốn phía, hắn phát hiện ra, những người này phần lớn đều hai mươi tuổi trở xuống, thiên phú đều rất không tệ, đều được tính là thiên tài, trong đó có mấy người càng là làm cho hắn cũng đều có chút chấn kinh, không đến hai mươi liền đã đạt đến Chân Tiên cảnh!
Kỳ thật, thiên phú của Phương Ngự bên cạnh hắn cũng không tệ, mười chín tuổi, cũng đạt tới Chân Tiên cảnh, khí tức hùng hậu, không có chứa nước gì
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, hắn vừa rồi nói chính mình là Nhân Tiên, Nhân Tiên tới đây, chỉ là tới để làm cảnh
bởi vì phía trên Nhân Tiên mới là Địa Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, Chí Tiên, Đạo Tiên, Tuế Nguyệt Tiên, nửa bước Thần Đế, Thần Đế, nửa bước Đại Đế, Đại Đế…
Lúc này, Diệp Quan đột nhiên nhìn về phía bên phải, ở bên phải cách đó không xa, nơi đó có một lối đi đơn độc, cuối lối đi có một lão giả ngồi, sau lưng lão giả là một tòa đại điện xa hoa
Diệp Quan có chút hiếu kỳ, đang muốn hỏi, lúc này, đám người đột nhiên xao động
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, một vị thiếu niên mặc áo bào xanh chậm rãi đi tới, thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân thể thẳng tắp, tay phải cầm một thanh kiếm, chậm rãi bước đi, khí độ bất phàm
- Diệp Vân!!
Giữa sân, có người đột nhiên kinh hô. Giữa sân lập tức xôn xao một mảnh, dồn dập nhìn về phía thiếu niên
Phương Ngự cũng là có chút ngoài ý muốn:
- Lại là y…
Diệp Quan nhìn về phía Phương Ngự:
- Y là?
Phương Ngự quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, có chút ngạc nhiên:
- Ngươi không biết y?
Diệp Quan lắc đầu:
- Không biết
vẻ mặt của Phương Ngự lập tức trở nên cổ quái:
- Huynh đệ, ngươi thật là đến từ Nam Châu?
Diệp Quan cười nói:
- Tự nhiên
Phương Ngự nói:
- Vậy ngươi làm sao lại không biết y? Y thế nhưng là siêu cấp thiên tài bài danh thứ chín Nam Châu các ngươi - Diệp Vân, mười chín tuổi Chân Tiên cảnh, mặc dù tại Nam Châu là thứ chín, nhưng đặt vào những châu khác, đó chính là tồn tại vô địch
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi không phải cũng là Chân Tiên cảnh sao?
Phương Ngự lắc đầu cười một tiếng:
- Ta sao có thể so sánh với y, y thế nhưng là đến từ Diệp gia…
Diệp Quan nói:
- Chính là Diệp… gia tộc của Viện Trưởng??
Phương Ngự gật đầu:
- Đúng thế
Diệp gia!
Diệp Quan nhìn về phía thiếu niên kia, lông mày lập tức nhíu lại, hắn tại chủ gia cũng chưa gặp qua tên gia hỏa này, cũng chưa từng nghe qua Diệp Vân này, chẳng qua ngẫm lại cũng bình thường, Diệp gia tại Hoang Cổ Thành cũng tính là đại tộc, có mấy trăm đệ tử, những người trẻ tuổi này, có một hai người hắn không biết cũng bình thường
lúc này, lão giả cách đó không xa kia đột nhiên đứng lên, lão giả bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Vân, mỉm cười:
- Vân công tử, ngài đã tới
Diệp Vân khẽ gật đầu:
- Ừm
lão giả mỉm cười nói:
- Trà bánh đều đã chuẩn bị tốt, còn mời Vân công tử tiến vào trong điện hưởng dụng nghỉ ngơi…
Nói xong, lão mời Diệp Vân đi vào
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Y cũng là tới tham gia khảo hạch??
Phương Ngự gật đầu
Diệp Quan trầm giọng nói:
- Không cần xếp hàng sao?
Phương Ngự cười khổ:
- Lối đi kia chính là lối đi của siêu cấp khách quý, người có thể đi lối đi kia, không chỉ không cần xếp hàng, hơn nữa, cơ bản đều là được nhận
Diệp Quan nhíu mày:
- Trực tiếp được nhận??
Phương Ngự gật đầu:
- Thiên tài chân chính Diệp gia, sẽ không tới làm Quan Huyền Vệ, thiên tài chân chính đều là trực tiếp tiến vào tổng viện, chẳng qua, bọn hắn hằng năm vãn sẽ có mấy cái danh ngạch định trước, Diệp gia kỳ thật đã đủ lương tâm, bởi vì bọn hắn hằng năm chỉ cho phép một vị đệ tử Diệp gia tới… nói một cách khác, bọn hắn hằng năm chỉ chiếm một cái danh ngạch, mà Nạp Lan gia…
Nói đến đây, y không có dám nói thêm nữa
Diệp Quan nhíu mày:
- Nạp Lan gia làm sao?
Phương Ngự trực lắc đầu:
- Dương huynh, ta không dám nói lung tung
Diệp Quan: "…"
Ngay vào lúc Diệp Quan muốn tiếp tục truy hỏi, đột nhiên, cách đó không xa có tầm mười người đi tới, đi đều là lối đi siêu cấp khách quý kia
nhìn thấy đám người này, giữa sân đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại
Diệp Quan nhìn về phía vị thiếu niên cầm đầu kia, trước ngực thiếu niên có hai chữ lớn thiếp vàng: Nạp Lan
Nạp Lan tộc! Đều là Nạp Lan tộc!
Cách đó không xa, lão giả kia đột nhiên đứng lên nghênh đón, trên mặt lão chất lên một nụ cười:
- Cổ thiếu gia, ngài đến rồi
Nạp Lan Cổ khẽ gật đầu:
- Ừm
lão giả vội nói:
- Mời vào mời vào…