CHƯƠNG 2626
ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP
nữ tử này chính là một trong hai đại mỹ nữ Ngân Hà học viện bây giờ - Mạt Uyển Du
nữ thần của vô số nam nhân
Mạt Uyển Du ôm một quyển sách bước nhanh đi về phía nơi xa, đúng lúc này, nàng dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại, vào lúc thấy Diệp Quan đứng ở cửa trường học, nàng trực tiếp sững sờ tại chỗ, sau một khắc, nàng đột nhiên chạy vội tới, cuối cùng trực tiếp rơi vào trong vòng tay của một vị nam tử
vào giờ khắc này, hết thảy học viên giữa sân đều ngây dại
không phải nói Mạt Uyển Du là độc thân sao?
Cái này gọi là gì?
Ở một nơi nào đó, một vị thiếu niên mặc áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quan cùng với Mạt Uyển Du xa xa, vẻ mặt rất là không dễ nhìn
lúc này, một vị nam tử bên cạnh y đột nhiên gằn giọng nói:
- Cổ thiếu, người nào không biết ngươi đang theo đuổi Mạt cô nương?? Nam nhân kia cũng dám tiếp cận Mạt cô nương, có muốn để ta đi làm…
Thiếu niên mặc áo gấm đột nhiên quay người chính là một bạt tai
Bốp!!
Nam tử kia trực tiếp bị tát bối rối
thiếu niên mặc áo gấm gắt gao nhìn chằm chằm gã, cả giận nói:
- Làm, ngươi chỉ biết làm, ngươi có thể có chút đầu óc hay không? Mẹ kiếp, vị nam tử kia xem xét cũng không phải là người bình thường, đi chọc mối hoạ này làm gì?? Biết nhân vật phản diện đều là chết như thế nào không? Đều là thứ ngu xuẩn, không có việc gì liền đọc tiểu thuyết mạng nhiều một chút, có biết hay không? Mẹ kiếp!
Thiếu niên: "…"
Ở trong một nhà hàng
Diệp Quan cùng với Mạt Uyển Du ngồi đối diện nhau, hai người gọi mấy món ăn, Mạt Uyển Du cũng không có động đũa, mà là cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn chạy
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Nhìn ta làm gì?
Mạt Uyển Du nói khẽ:
- Ta cho rằng ngươi sẽ không trở lại nữa
Diệp Quan ôn thanh nói:
- Các ngươi ở nơi đây, ta làm sao lại không trở lại?
Nghe vậy, giữa cặp chân mày của Mạt Uyển Du lập tức nổi lên một vệt nhu tình
Diệp Quan gắp cho nàng một con tôm, sau đó nói:
- Tu luyện như thế nào?
Mạt Uyển Du tự hào nói:
- Ta hiện tại đã là đạo sư Ngân Hà học viện, đạo sư trẻ tuổi nhất
Diệp Quan cười ha ha một tiếng:
- Lợi hại
Mạt Uyển Du trừng mắt nói:
- So sánh với cường giả đỉnh cấp ở thế giới các ngươi, ta cách bọn họ bao xa?
Diệp Quan chân thành nói:
- Rất rất nhiều
Mạt Uyển Du lườm hắn một cái:
- Ta tin ngươi mới lạ
Diệp Quan nở nụ cười
không thể không nói, so sánh với chém chém giết giết phía ngoài, hắn càng ưa thích Hệ Ngân Hà ấm áp này
Mạt Uyển Du đột nhiên nói:
- Khi nào thì đi?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Sắp rồi …
Ồ!
Mạt Uyển Du cúi đầu yên lặng ăn, không nói gì nữa
Diệp Quan đưa tay giữ chặt tay nàng, nói khẽ:
- Sắp tới có một trận chiến ác liệt, ta rất bận rộn
Mạt Uyển Du vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khẩn trương nói:
- Rất nguy hiểm?
Diệp Quan gật đầu:
- Nguy hiểm
Mạt Uyển Du nắm thật chặt tay của hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng, muốn nói lại thôi
Diệp Quan an ủi:
- Đừng lo lắng, đánh không lại, ta vẫn sẽ chạy trốn
Mạt Uyển Du sau khi yên lặng một lúc lâu đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Vậy ta chờ ngươi ở chỗ này
Diệp Quan khẽ gật đầu
hai người sau khi hàn huyên ước chừng nửa canh giờ, Diệp Quan lưu lại cho Mạt Uyển Du một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó liền đứng dậy rời đi nhà hàng
Diệp Quan sau khi rời đi, Mạt Uyển Du ngồi ở tại chỗ ngây người rất lâu…
Vừa rời đi nhà hàng, Diệp Quan liền gặp được một nữ tử quen thuộc
nữ tử mặc một bộ váy dài màu tím, dung mạo cực đẹp
chính là Hiên Viên Lăng
nhìn thấy Diệp Quan, Hiên Viên Lăng hơi ngẩn ra, lập tức nói:
- Ngươi…
Diệp Quan cười cười:
- Hiên Viên Lăng cô nương, đã lâu không gặp
Hiên Viên Lăng run giọng nói:
- Đúng vậy… đã lâu không gặp
Diệp Quan nói:
- Ngươi là đến tìm Uyển Du sao? Nàng ở bên trong
Hiên Viên Lăng vừa muốn nói gì, Diệp Quan lại nói:
- Hiên Viên Lăng cô nương, ta còn có một ít chuyện phải làm, liền cáo từ trước, sau này còn gặp lại
nói xong, hắn xuất ra một chiếc nhẫn trữ vật bỏ vào trong tay Hiên Viên Lăng, lập tức hướng về phía trước bước ra một bước, cả người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa
nhìn thấy Diệp Quan trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, Hiên Viên Lăng giật mình, sau một khắc, nước mắt trong mắt nàng trực tiếp tràn ra ngoài
trong một gian phòng. Tô Tử đang bận rộn dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, Diệp Quan chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt nàng
nhìn thấy Diệp Quan, Tô Tử lập tức như bị sét đánh, đầu trống rỗng
Diệp Quan đi đến trước mặt nàng, cười cười:
- Làm sao vậy?
Tô Tử run giọng nói:
- Chuyện này… không phải đang nằm mơ chứ?