CHƯƠNG 2642
NGƯƠI SAI RỒI
nhìn thấy Phục Võ lại là chém tới một kiếm, vẻ mặt của Cổ Hưu lập tức trở nên vô cùng khó xem, lúc này lão có thể nói là tâm loạn như ma, bởi vì lão phát hiện ra, bất luận thuật pháp lực lượng gì của lão cũng đều không thể chống lại nữ Kiếm Tu trước mắt này
nữ Kiếm Tu này một kiếm có thể phá vạn pháp!
Cổ Hưu lại lui…
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của những cường giả văn minh bốn phía kia đều là trầm xuống
Cổ Hưu này bây giờ mặc dù không phải bản thể, nhưng sau khi được Đa Nguyên Đạo Đế tái tạo thân thể, thực lực coi như không có mười thành thời kì đỉnh phong, nhưng sáu bảy thành khẳng định vẫn là có, phải biết, đây chính là Thời Gian Chi Thể. Nhưng mà, mọi người không nghĩ tới, Cổ Hưu vẫn như cũ bị áp chế
lúc này Kỳ Chủ cùng với Phạm Diêm La Thiên Tôn đều đang nhìn Thanh Huyền kiếm trong tay Phục Võ, vẻ mặt của hai người ngưng trọng trước nay chưa từng có
bọn hắn không phải đánh giá thấp Thanh Huyền kiếm, mà là vô cùng đánh giá thấp
sự khủng bố của thanh kiếm này, đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, vào giờ khắc này, ở sâu trong nội tâm hai người đều là dâng lên một chút bất an
Ầm!
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, theo tiếng nổ vang này vang lên, một bóng người liên tục lùi lại
chính là Cổ Hưu
Cổ Hưu tại thời khắc này đã hoàn toàn bị áp chế, căn bản không dám đón đỡ kiếm của Phục Võ, chỉ có thể không ngừng nhanh chóng thối lui, tránh né kiếm của Phục Võ
ai mạnh ai yếu, vừa xem hiểu ngay
vẻ mặt của đám cường giả Phệ Giả văn minh đã trở nên vô cùng khó coi, bọn hắn không nghĩ tới Văn Minh Thuỷ Tổ của chính mình lại bị đánh thảm như vậy, văn minh lão tổ này có chút nước…
Trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế một mực duy trì nụ cười ung dung không vội, nhìn Cổ Hưu đã bị áp chế gắt gao, gã cũng không có chút ý xuất thủ nào
mà ở một bên khác, Diệp Quan nhìn Phục Võ cầm Thanh Huyền kiếm trong tay giết lung tung cách đó không xa, trong lòng phức tạp:
- Tháp Gia, Thanh Huyền kiếm ở cùng với ta, thật sự là khuất tài
Tháp nhỏ nói:
- Ngươi sai rồi
Diệp Quan cảm thấy Tháp Gia muốn an ủi hắn, vội nói:
- Làm sao?
Tháp nhỏ nói:
- Là hết sức nhân tài không được trọng dụng!
Diệp Quan:???
Tháp nhỏ lại nói:
- Kỳ thật ta không quá muốn lặp lại chủ đề nhàm chán này, nhưng ta cảm thấy vẫn là phải nói một chút, một điểm đầu tiên, kiếm này là cô cô ngươi chế tạo cho cha ngươi, mặc dù bây giờ là của ngươi, nhưng ngươi hẳn là rất rõ ràng, Tiểu Hồn cũng không có chân chính nhận ngươi làm chủ nhân, nàng cũng chỉ là xem ngươi như là thân nhân, phải nói, xem ngươi như một đứa bé, ngươi hiểu ý của ta không?
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, nói khẽ:
- Ta hẳn là nên có một thanh kiếm của chính mình, một thanh kiếm cùng nhau trưởng thành với ta, ta yếu nó liền yếu, ta mạnh nó liền mạnh
Tháp nhỏ cười nói:
- Đúng vậy, chẳng qua, nếu như ngươi có thể làm cho Tiểu Hồn cam tâm tình nguyện tán thành ngươi, thần phục ngươi, vậy nó cũng có thể là kiếm của ngươi, chẳng qua, chuyện này vô cùng khó khăn, đừng nói ngươi, coi như là vị Phục Võ cô nương này cũng không có khả năng đạt được nó tán thành, phải biết, nó thế nhưng là do ngời vô địch thế gian này tạo ra, sau này đi theo cha ngươi đồng sinh cộng tử vô số lần, cha ngươi bây giờ cũng miễn cưỡng vô địch, ở dưới loại tình huống này, nó là không thể nào coi trọng người khác
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Kỳ thật, Tháp Gia ngươi cũng thế, đúng không?
Tháp nhỏ yên lặng
Diệp Quan nói khẽ:
- Tháp Gia ngươi là bắt đầu theo chân ông nội, ông nội và ta còn có cha già cũng khác nhau, ông ấy là đao thật thương thật giết ra, thả ở trong thế tục, đó chính là đầy đủ giàu một đời, mà ta và cha già xem như kế thừa gia nghiệp… kỳ thật, nếu như ta và cha già không phải người nhà của ông nội, coi như thiên phú của chúng ta cho dù tốt, cũng không lọt nổi mắt xanh của ngươi đúng không?
Tháp nhỏ cười nói:
- Ta chưa từng suy nghĩ qua những vấn đề này, ta chỉ biết là, mọi người là người một nhà, nếu đã là người một nhà, liền không tồn tại những vấn đề tầm phào này, cho dù ngươi và cha ngươi là phế vật, đối với ta mà nói, đó cũng là người một nhà, người khác thiên phú cho dù tốt, lại yêu nghiệt, đó cũng là người ngoài
Diệp Quan nở nụ cười
người một nhà!
Không thể không nói, lúc này hắn xác thực cảm giác mình hết sức may mắn, bởi vì mặc kệ là Dương gia, hay là bọn người cha già, đối với hắn đều rất tốt
Diệp Quan nhìn về phía nơi xa, nói khẽ:
- So sánh với cha già và ông nội, ta căn bản không có trải qua gian khổ gì, cho dù gặp được một chút khó khăn, nhưng đều có Dương gia cùng với Diệp gia làm chỗ dựa… Tháp Gia, đợi chút nữa bọn hắn nếu như hội đồng, hai người chúng ta liền tự bạo!