CHƯƠNG 2649
CẬN THÂN HUYẾT CHIẾN
nam tử theo bản năng nhấc nữ tử bên cạnh lên ném sang bên cạnh, nữ tử trực tiếp rơi vào mấy trăm trượng có hơn, mà hắn thì xông về phía trước, đột nhiên tàn nhẫn chém xuống một kiếm
Ầm!
Nam tử trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, nhưng A Phu cũng bị chấn đến liên tục lùi lại, cùng lúc đó, cánh tay phải gã trực tiếp nứt ra, máu tươi không ngừng phun ra ngoài
nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của A Phu lập tức trầm xuống, gã là thể tu, thân thể so với cùng giai mạnh hơn rất nhiều, nhưng làm sao ở trước mặt thanh thần kiếm này, cường độ thân thể của gã so với người bình thường không có gì khác nhau
ở trước mặt Thanh Huyền kiếm, chúng sinh bình đẳng!
A Phu không muốn liều chết cùng với Diệp Quan, đối với gã mà nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là được, thế là, gã đột nhiên vọt về phía Diệp Quan, vào lúc vọt tới một nửa, gã lại là đột nhiên xoay chuyển quyền thế, trực tiếp đánh một quyền về phía nữ tử nơi xa
ở nơi xa, nữ tử kia nhìn thấy một quyền này đánh đến, trong mắt nàng lóe lên một vệt dữ tợn, vậy mà không lùi mà tiến tới, xông thẳng về phía trước, đánh một quyền tới
chẳng qua, lực lượng của nàng thời khắc này so sánh với A Phu, vậy liền như kiến và voi, căn bản không thể so sánh
mà liền tại thời khắc mấu chốt này, một đạo kiếm quang đột nhiên rơi vào trước mặt nữ tử, chính là Diệp Quan, nhìn thấy Diệp Quan, nữ tử sửng sốt, vội vàng thu quyền, mà Diệp Quan ở trước mặt nàng dùng hai tay cầm kiếm đột nhiên bổ về phía trước
Ầm!
Một kiếm này chém xuống, mạnh mẽ ngăn A Phu ở tại chỗ, nhưng thân thể của hắn lại là bắt đầu không ngừng nứt ra
mà nắm đấm của A Phu cũng là trực tiếp bị Thanh Huyền kiếm của Diệp Quan xé rách, gã hoảng hốt, liền muốn thu quyền, Diệp Quan đột nhiên lại gầm thét, xông về phía trước, hung hăng giết tới, mà A Phu thấy thế, biết mình không thể lui, hiện tại cũng là hung tính nổi lên, trực tiếp mặc kệ kiếm của Diệp Quan, tay trái mãnh liệt đánh về phía ngực Diệp Quan
Ầm!
Hai người đồng thời bay ngược ra ngoài
mà một cánh tay của A Phu thì đứt ngay tại chỗ, nhưng gã vừa dừng lại một cái, lại một lần nữa vọt về phía nữ tử kia
mà cơ hồ là đồng thời, Diệp Quan lại xông tới trước mặt nữ tử, sau đó giống như điên huy động kiếm trong tay
cận thân huyết chiến…
Nữ tử nhìn nam tử giống như phát điên bảo vệ mình trước mắt, ngây dại
giữa sân, Diệp Quan cầm kiếm điên cuồng chém lung tung
mặc dù A Phu chủ tu thân thể, nhưng thân thể của gã ở trước mặt Diệp Quan không có bất kỳ ưu thế gì, mà thân thể của Diệp Quan mặc dù không có mạnh bằng gã, nhưng cũng không yếu, thế là, sau khi điên cuồng giao thủ một phen, Diệp Quan vậy mà chiếm cứ thượng phong
máu thịt bắn tung tóe!
A Phu càng đánh càng kinh hãi, bởi vì Diệp Quan lúc này cũng không phòng ngự, trực tiếp giống như phát điên lấy thương thế đổi thương thế
ngay từ lúc đầu, gã còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng theo vết thương trên người gã càng ngày càng nhiều, hắn cũng không dám lại liều mạng cùng với Diệp Quan, liền muốn rút lui, mà Diệp Quan lại như giòi trong xương điên cuồng đuổi theo gã chém
Oanh!
Đúng lúc này, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bộc phát ra từ giữa sân, A Phu vào sau khi tung một quyền đánh lui Diệp Quan, gã trực tiếp quay người thân hình run lên, tan biến ở chân trời, nhưng cánh tay phải của gã lại phải để lại, không chỉ cánh tay phải, gã vào lúc đào tẩu, thân thể cũng là một khối tiếp một khối rơi xuống…
theo A Phu chạy trốn, Diệp Quan ngẩn ngơ, sau đó ngã thẳng xuống, Thanh Huyền kiếm thì hóa thành một đạo kiếm quang chui vào giữa trán hắn, bắt đầu chữa trị thần hồn cho hắn
hắn lúc này cũng đánh mệt bở hơi tai, khắp toàn thân từ trên xuống dưới trải rộng vết thương, phải biết lúc hắn đi ra, đã bị lực lượng thời gian ăn mòn, mà bây giờ, lực lượng thời gian còn sót lại trong cơ thể hắn đang không ngừng ăn mòn, không chỉ hắn, Tháp nhỏ vì bảo hộ hắn, cũng là bị trọng thương, đã rơi vào trạng thái ngủ say
kỳ thật, A Phu kiên trì một đoạn thời gian nữa, Diệp Quan liền sẽ triệt để không chịu được
nhưng vào lúc này, một nữ tử cột tóc đuôi ngựa đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quan, nàng sau khi nhìn Diệp Quan một lúc lâu, đột nhiên cúi người bế Diệp Quan lên, sau đó đi về phía nơi xa
rất nhanh, nàng ôm Diệp Quan đi đến dưới một gốc cổ thụ che trời, nàng tìm tới rất nhiều lá cây trải ở dưới người Diệp Quan, sau đó lại đi tìm một ít cây nhánh che giấu Diệp Quan, tiếp theo, nàng quay người rời đi
mà Diệp Quan vào giờ phút này cũng không rảnh bận tâm nữ tử, bởi vì lúc này hắn quả thực là mỏi mệt không thể tả, thế là, không bao lâu liền đã ngủ mê man
vào đêm
nữ tử rời đi lúc trước lại trở về dưới cây, nàng đi đến bên cạnh Diệp Quan ngồi xuống, sau đó lấy ra một khoả trái cây