CHƯƠNG 2660
THA THỨ CHO NGƯƠI
Ầm!
Diệp Quan trực tiếp bay ra ngoài thật xa…
Diệp Quan: "…"
Một lát sau, Diệp Quan ngồi trong tinh không, yên lặng không nói, mũi hắn còn đang chảy máu
Phục Võ ngồi ở bên cạnh hắn, yên lặng liếm láp mứt quả, cũng không nói chuyện
một người một trái cây đều trầm mặc
qua một hồi lâu, Phục Võ đột nhiên nhẹ giọng nói gì đó
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ liền cúi đầu liếm mứt quả, cũng không nói chuyện
Diệp Quan hỏi:
- Ngươi nói cái gì??
Phục Võ cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói cái gì, nhưng thanh âm nhỏ như muỗi kêu, rất khó nghe rõ ràng
Diệp Quan không nhịn được hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ta tha thứ cho ngươi
Diệp Quan thoáng cái trợn mắt lên, hắn cho rằng mình nghe lầm, cổ họng giật giật, sau đó nói:
- Ngươi…tha thứ cho ta?
Phục Võ gật đầu:
- Ừm
biểu lộ của Diệp Quan trực tiếp liền cứng đờ
ngươi đánh ta, sau đó ngươi tha thứ cho ta?
ngươi xoắn xuýt ở nơi đây nửa ngày như thế, không phải là bởi vì ngươi đánh ta, mà là bởi vì ngươi đang suy nghĩ có muốn tha thứ cho ta hay không?
Diệp Quan chỉ cảm thấy đầu óc có chút ngổn ngang, não mạch kín của những trái cây này đều không hợp thói thường
Phục Võ liếc mắt nhìn hắn, nói khẽ:
- Loại ca khúc đó … có chút phù khinh bạc… ngươi… ngươi đừng có hát
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, không thể không nói, lời của nhiều bài hát tại Hệ Ngân Hà quá táo bạo
Diệp Quan cười nói:
- Vậy ta hát cho ngươi nghe một ca khúc không khinh bạc, có được không?
Phục Võ do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan tìm tòi một thoáng ca khúc trong đầu óc, ca khúc tại Hệ Ngân Hà có táo bạo, nhưng cũng có một số cao nhã hàm súc dễ nghe
ở bên trong trí nhớ mơ hồ của hắn, những ca khúc táo bạo đó là do một tiểu cô nương tên nhị… nhị gì đó, cụ thể là, hắn không nhớ rõ, tạm thời liền gọi nhị đại ngốc tử đi!
Một lát sau, Diệp Quan liền bắt đầu hát:
- Phát hoạ Thanh Hoa trên phôi gốm, nét bút dày đậm dần nhạt đi … hoa mẫu đơn vẽ phác trên thân bình, giống như nàng vừa trang điểm…
Bài hát này so với bài hát vừa rồi, hàm súc hơn rất nhiều, giai điệu nhẹ nhàng và bắt tai, Phục Võ bị giai điệu thu hút ngay khi nghe nó
qua rất lâu, Diệp Quan nhìn về phía Phục Võ bên cạnh, cười nói:
- Thấy thế nào?
Phục Võ khẽ gật đầu:
- Giai điệu ưu mỹ, có chút ca từ… ta muốn thay đổi một thoáng…
Diệp Quan cười nói:
- Tùy tiện đổi, ha ha!
Phục Võ nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu
bên trong thời gian kế tiếp, Diệp Quan mỗi ngày đều là chữa thương, mà được sự giúp đỡ của Thanh Huyền kiếm, lực lượng thời gian trong cơ thể hắn càng ngày càng ít, cùng lúc đó, trí nhớ của hắn cũng dần dần đang khôi phục
mà Phục Võ mỗi ngày chính là luyện kiếm, chuẩn xác mà nói là đang ngộ kiếm, ý chí kiếm đạo của nàng càng ngày càng mạnh
nàng tăng lên nhanh chóng, khiến cho Diệp Quan cũng đều khiếp sợ không thôi
ngoại trừ tu luyện, một người một trái cây cũng sẽ thường xuyên ngồi xuống nói chuyện phiếm, Phục Võ rất tò mò đối với Hệ Ngân Hà, thường xuyên hỏi Diệp Quan một chút sự tình liên quan tới Hệ Ngân Hà, nhìn thấy nàng tò mò đối với Hệ Ngân Hà như vậy, Diệp Quan sẽ thường xuyên cười nói với nàng, về sau có cơ hội sẽ mang nàng đi Hệ Ngân Hà chơi, ăn những món ăn ngon
đối với chuyện này, Phục Võ mỗi lần đều sẽ rất chân thành gật đầu
một người một trái cây vừa đi vừa tu luyện, có chút giống du lịch
mà tiếp đó, Diệp Quan phát hiện ra, Phục Võ nha đầu này cũng là mặt lạnh tim nóng, chỉ là tính cách có chút bướng bỉnh, nhiều khi tính bướng bỉnh vừa lên, thật sự chính là rất đáng sợ
một ngày này, Diệp Quan sau khi đi theo Phục Võ xuyên qua một tầng bình chướng vũ trụ, bọn hắn đi tới một mảnh tinh không khác
Phục Võ dừng bước
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Phục Võ, mỉm cười nói:
- Nơi này đã không phải là cảnh nội Thiên Hành sao??
Phục Võ nhìn hắn, không nói gì
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Mau trở về đi thôi!! Về sau ta khôi phục trí nhớ, sẽ trở lại tìm ngươi
Phục Võ khẽ gật đầu:
- Ừm
Diệp Quan cười cười, sau đó quay người liền muốn rời đi, lúc này, Phục Võ đột nhiên nói:
- Chờ một chút
Diệp Quan quay người nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
- Ta lại tiễn ngươi một đoạn
nói xong, nàng dừng một chút, lại nói:
- Ý của ta là, ta sợ ngươi lạc đường…
Diệp Quan:"…"
Nàng nhìn chằm chằm hắn, nắm đấm đều đã nắm lại
Diệp Quan: "…"
Lần này, một người một trái cây đều lựa chọn chậm rãi đi, cứ như vậy dạo bước ở bên trong Ngân Hà sáng chói
Diệp Quan đột nhiên xuất ra một chuỗi mứt quả, hắn lột giấy gói kẹo, sau đó đưa cho Phục Võ, Phục Võ tiếp nhận mứt quả, sau đó cắn nhẹ
Phục Võ đột nhiên nói:
- Thanh kiếm kia của ngươi…