CHƯƠNG 2686
NGÂY THƠ
Thiếu nữ nói:
- Đọc sách là vì tương lai, cướp bánh bao là vì sống sót, có vấn đề sao??
Diệp Quan sau khi nghĩ một lát, nói:
- Là có vấn đề
thiếu nữ nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Vậy ngươi đưa bánh bao cho ta
Tháp nhỏ: "…"
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, nói:
- Đúng là đúng, sai là sai… dĩ nhiên, đạo lý cũng là cần thời gian…
Thiếu nữ trực tiếp cắt ngang hắn:
- Nếu như ngươi tình nguyện chết đói, cũng không ăn cái bánh bao, ta liền cho rằng ngươi nói đúng, nhưng ngươi đã ăn. Nếu đã ăn, vậy còn nói đúng sai cái gì?
Diệp Quan ngẩn người, lập tức nở nụ cười:
- Thụ giáo
thiếu nữ thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem sách
Diệp Quan tựa ở trên vách tường, hắn nhìn trời xanh mây trắng ngoài miếu, nói khẽ trong lòng:
- Tháp Gia… ta cần kiếm chút tiền, nếu không, ta đừng nói đi Kiếm Tông, ta chỉ sợ là sẽ chết đói, ngươi có biện pháp kiếm tiền nào đơn giản, trực tiếp, không rắc rối không?
Tháp nhỏ nói:
- Bán mình!
Diệp Quan: "…"
Tháp nhỏ lại nói:
- Cha ngươi từng bán
vừa dứt lời, Tháp nhỏ dường như cảm nhận được cái gì, đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Mẹ nó…
Thanh âm vừa dứt, nó liền đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên trong một mảnh tinh không
lúc này, một nam tử áo trắng cùng với một nữ tử váy trắng đang nhìn chằm chằm nó
ở bên trong tinh không, Tháp nhỏ run lẩy bẩy
nam tử áo trắng cười nói:
- Tháp Gia, thương lượng một chút?
Tháp nhỏ run giọng nói:
- Tiểu chủ… không cần thương lượng, ngươi phân phó là được…
Nam tử áo trắng cười ha ha một tiếng:
- Không phải là đại sự gì, chỉ là nói nhiều điều tốt đẹp về ta trước mặt con trai ta thôi, chẳng hạn như kể cho hắn nghe nhiều hơn về những sự tích anh dũng vô địch của ta… ngươi có hiểu ý của ta không?
Tháp nhỏ vội nói:
- Hiểu rõ hiểu rõ, về sau nhất định sẽ nhiều hơn về sự lừa dối của tiểu chủ năm đó… à không phải, là sự tình trang bức vô địch
nam tử áo trắng cười nói:
- Vất vả cho ngươi
Tháp nhỏ vội vàng nói:
- Không không, tiểu chủ, ta nhất định phụ trợ tốt tiểu tiểu chủ, để cho hắn vượt qua một kiếp này
nam tử áo trắng khẽ gật đầu:
- Làm phiền Tháp Gia
nói xong, y nhẹ nhàng điểm một cái, Tháp nhỏ biến mất không thấy gì nữa
trong mắt nam tử áo trắng lóe lên một vệt lo lắng, nói khẽ:
- Thanh Nhi, Đại Đạo chi tranh lần này, tiểu gia hỏa kia sẽ phải chịu nhiều đau khổ, không biết hắn có thể gắng gượng qua hay không…
Nữ tử váy trắng ôn nhu nói:
- Trò trẻ con, không cần lo lắng
nam tử áo trắng lắc đầu cười một tiếng:
- Ta biết, chỉ là ta đã từng nếm qua quá nhiều đau khổ, hiện tại có chút không muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa này chịu khổ, nhưng con đường đại đạo này, cũng xác thực cần hắn tự đi… kỳ thật cũng còn tốt, cha cũng đều ưu tú như vậy, làm sao con trai lại kém? Hắn nhất định có khả năng, ha ha…
Nữ tử váy trắng nhìn nam tử áo trắng một cái, trong mắt nổi lên nhu tình
tại Thanh Châu
thấy Tháp Gia đột nhiên không có trả lời, Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Tháp Gia? Sao không nói gì
Diệp Quan đang muốn tiếp tục hỏi, Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Bán máu đi!
Nghe được Tháp Gia, vẻ mặt của Diệp Quan lập tức liền trầm xuống
Tháp nhỏ nói:
- Đây là trực tiếp nhất, đơn giản nhất, không rắc rối
Huyết mạch!
Diệp Quan đột nhiên nhíu lông mày lại, hắn cảm thụ một thoáng huyết mạch, ba loại huyết mạch vẫn còn, nhưng cũng đã bị trấn áp, nói một cách khác, hắn không thể vận dụng lực lượng huyết mạch!
Chẳng qua, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn
đúng lúc này, thiếu nữ một bên đột nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng nhìn Diệp Quan:
- Ngươi biết chữ?
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ, gật đầu:
- Ừm
thiếu nữ chỉ một đoạn văn trong đó:
- Đoạn này đọc như thế nào?
Diệp Quan nhìn về phía thiếu nữ chỉ, mỉm cười nói:
- Công kích người khác không nên quá nghiêm khắc mà phải ở mức có thể chịu đựng được; dạy người làm người tốt đừng có quá cao, phải để họ hiểu được
thiếu nữ nói:
- Có ý tứ gì?
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Khi công kích và chỉ trích người khác về khuyết điểm hoặc hành vi xấu của người khác, không được quá nghiêm khắc, phải cân nhắc đối tượng chỉ trích phải chăng có thể tiếp nhận. Dạy bảo người khác cách làm việc thiện, lý luận tuyệt đối không nên quá cao thâm, mà phải dạy bảo theo từng đối tượng, thì họ mới làm được và có thể thực hành được
thiếu nữ nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Ngươi biết thật nhiều
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Trước kia từng đọc sách mấy năm
thiếu nữ khẽ gật đầu, tiếp tục xem sách
Diệp Quan đột nhiên nói:
- Ngươi vì sao không đi học viện? Ta nhớ được, học viện không phải mở lớp học miễn phí cho học sinh nghèo sao?
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Diệp Quan:
- Ngươi thật là ngây thơ
Diệp Quan: "…"