CHƯƠNG 2714
ĐI DẠO
Nói xong, nàng nhìn về phía Phó Cát, thanh âm có chút lăng lệ:
- Ngươi là làm thế nào vào nội môn
Phó Cát run giọng nói:
- Sát hạch vào
Ngu Ngưng cau mày:
- Trưởng lão nội môn!
Thanh âm rơi xuống, chỉ chốc lát, một lão giả xuất hiện ở trong sân, lão giả hơi hơi thi lễ đối với Ngu Ngưng:
- Ngu thủ tịch
Ngu Ngưng nhìn thoáng qua Phó Cát, sau đó nói:
- Y là sát hạch vào??
Lúc trưởng lão nội môn thấy Phó Cát, vẻ mặt lập tức biến đổi, lão do dự một chút, sau đó nói:
- Đúng là sát hạch vào, chỉ chẳng qua…
Ngu Ngưng cau mày:
- Chẳng qua cái gì?
Trưởng lão nội môn nói:
- Vận khí của y tương đối tốt, bởi vì vào ngày sát hạch, trận pháp sát hạch kia xuất hiện một vài vấn đề, dẫn đến khôi lỗi Kiếm Tu xuất hiện vấn đề, mà chờ khi chúng ta phát hiện ra, y đã trở thành đệ tử nội môn, cho nên…
Nghe đến nơi này, chúng Kiếm Tu giữa sân bừng tỉnh đại ngộ
Cái tên này là vận khí tốt!
Lúc mọi người nhìn về phía Phó Cát, ánh mắt đều là trở nên cổ quái, thông qua loại phương thức này trở thành đệ tử nội môn, đây cũng quá hiếm thấy rồi!
Phó Cát có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều vẫn là sợ, sợ bị đuổi học
sau khi nghe trưởng lão nội môn nói, Ngu Ngưng lập tức có chút không vui:
- Nội môn sao có thể xuất hiện loại sai lầm này?
Trưởng lão nội môn vội nói:
- Là lỗi của chúng ta, chúng ta đã tiến hành chỉnh đốn tổng thể, đảm bảo về sau sẽ không xảy ra loại sai lầm này nữa
Ngu Ngưng nhìn về phía Phó Cát, sắc mặt của Phó Cát tái nhợt như tờ giấy, lại muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Diệp Quan đỡ lên, Diệp Quan nhìn về phía Ngu Ngưng, mỉm cười nói:
- Ngu thủ tịch, đây là lỗi của trận pháp, không phải lỗi của y, mỗi nửa tháng không phải có một lần sát hạch sao? Dạng này thì như thế nào, nếu như nửa tháng sau y không thông qua được sát hạch, đến lúc đó lại đuổi y, ngươi thấy có được hay không?
Ngu Ngưng nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau khi yên lặng một lát, nàng nói:
- Được, sát hạch nửa tháng sau nếu như không đạt, đến lúc đó lại đuổi y
Diệp Quan khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Phó Cát, cười nói:
- Tiếp theo phải cố gắng lên
Phó Cát làm một lễ thật sâu đối với Diệp Quan, cảm kích nói:
- Đa tạ huynh đài
Ngu Ngưng đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan:
- Kiếm ý của ngươi đâu?
Diệp Quan nói:
- Còn chưa có lĩnh ngộ
lời vừa nói ra, một đám Kiếm Tu giữa sân đều là khẽ giật mình
còn chưa có lĩnh ngộ??
An Mộc Cẩn cũng là hơi kinh ngạc, y do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp huynh, ngươi chắc chắn chứ?
Diệp Quan cười nói:
- Ừm
vẻ mặt của An Mộc Cẩn lập tức trở nên cổ quái
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi là không có lĩnh ngộ kiếm ý, hay là không muốn bại lộ kiếm ý của mình??
Diệp Quan cười cười, không nói gì
Ngu Ngưng nhìn hắn một cái:
- Tan học!
Nói xong, nàng trực tiếp quay người rời đi
Ngu Ngưng sau khi đi, An Mộc Cẩn nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:
- Diệp huynh, sau này lại trò chuyện
nói xong, y quay người rời đi, mà một số Kiếm Tu vội vàng đi theo
giữa sân chỉ còn Diệp Quan cùng với Phó Cát, Phó Cát đột nhiên làm một lễ thật sâu đối với Diệp Quan, sau đó nói:
- Diệp huynh,… đa tạ!
Diệp Quan nhìn về phía Phó Cát, cười nói:
- Ta thấy kiếm ý của ngươi kỳ thật rất không tệ, nhưng lại không kiên định, đây là vì sao?
Phó Cát hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu, không nói gì
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hai người cách đó không xa, lão giả nhìn thoáng qua Phó Cát:
- Phó Cát, ngươi có người nhà tới thăm
nghe vậy, trong mắt Phó Cát lướt qua một vệt vui mừng, y làm một lễ thật sâu đối với Diệp Quan:
- Diệp huynh, ta… ta cáo từ trước
nói xong, y quay người bước nhanh tan biến ở cách đó không xa
Diệp Quan nhìn thoáng qua Phó Cát rời đi, không có suy nghĩ nhiều, hắn quay người rời đi
chỉ chốc lát, hắn trở về viện tử của mình, mà Dương Dĩ An đang ngồi ở cổng chờ hắn, nhìn thấy hắn tới, nàng thoáng cái liền đứng lên, sau đó chạy đến trước mặt hắn, cười nhẹ nhàng nhìn hắn
Diệp Quan cười cười, hắn liếc mắt đánh giá Dương Dĩ An, sau đó nói:
- Chúng ta đi Thanh Vân Thành dạo chơi
con mắt của Dương Dĩ An lập tức phát sáng lên:
- Thật tốt!
Kiếm Tông này tuy tốt, nhưng lại không tự do, làm cái gì cũng đều không thoải mái, nàng thích tự tại hơn
hiện tại Diệp Quan so với trước đó giàu có hơn nhiều lắm, bởi vậy, hắn trực tiếp thuê một chiếc vân thuyền, không đến một khắc đồng hồ, bọn hắn liền đi tới Thanh Vân Thành
Diệp Quan mang theo Dương Dĩ An đi tới một cửa tiệm quần áo, chủ tiệm là một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, dáng người có chút vạm vỡ, nhìn thấy Diệp Quan cùng với Dương Dĩ An tiến đến, bà ta vội vàng ra đón, cười nói:
- Hai vị khách quan, muốn mua cái gì?