Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2717 - Chương 2717: Lục Huyền Phong

Chương 2717: Lục Huyền Phong Chương 2717: Lục Huyền Phong

CHƯƠNG 2717

LỤC HUYỀN PHONG

nói xong, hắn quay người đi về phía Sinh Tử Đài

Phó Cát sững sờ ở tại chỗ

Diệp Quan đi lên Sinh Tử Đài, hắn nhìn thoáng qua Thác Bạt Cổ, cười nói:

- Nghe nói ngươi là người Thác Bạt gia

Thác Bạt Cổ lãnh đạm nói:

- Đúng, làm sao?

Diệp Quan cười nói:

- Không có gì, bắt đầu đi!

Thác Bạt Cổ đột nhiên xông về phía trước, cùng lúc đó, kiếm trong tay y bay ra ngoài, chém thẳng về phía Diệp Quan, mà Diệp Quan thì là hơi hơi nghiêng người một cái, liền tránh thoát một kiếm này, cùng lúc đó, hắn lấy ngón tay làm kiếm, trực tiếp điểm một ngón tay ở chỗ cổ họng Thác Bạt Cổ

Ầm!!

Thác Bạt Cổ hiện trực tiếp bắn ra một đạo tinh huyết, lập tức thống khổ té quỵ trên đất, không ngừng thổ huyết

chẳng qua y cũng chưa chết, bởi vì Diệp Quan lưu thủ

mà bốn phía lại yên tĩnh giống như chết!

một chiêu liền phân thắng bại??

Trong âm thầm, Ngu Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, không biết đang suy nghĩ gì

mà An Mộc Cẩn ở một bên khác thì nở nụ cười:

- Diệp huynh…thâm tàng bất lộ!

Dưới đài, Phó Cát khó có thể tin nhìn Diệp Quan:

- Diệp huynh…hắn…

Trong mắt Dương Dĩ An thì tràn đầy sùng bái

ở bên trên Sinh Tử Đài, Diệp Quan đi đến trước mặt Thác Bạt Cổ, y lấy đi túi trữ vật của Thác Bạt Cổ, sau đó quay người rời đi

Diệp Quan đi hai bước, hắn đột nhiên dừng bước, quay người nhìn về phía Thác Bạt Cổ mặt mũi tràn đầy kinh hãi:

- Ngươi liệu có trả thù ta không?

Thác Bạt Cổ đầu tiên là khẽ giật mình, vào sau khi biết ý đồ của đối phương, sắc mặt lập tức đại biến, vội nói:

- Không… ta không, ta cũng… không ngốc… coi như trong lòng muốn, hiện tại khẳng định cũng sẽ không nói ra…

Mọi người: "…"

Nghe được Thác Bạt Cổ, khóe miệng Diệp Quan hơi hơi nhấc lên:

- Ngươi thật thông minh

nói xong, hắn quay người đi về phía Sinh Tử Đài. Mà Thác Bạt Cổ thì nặng nề thở dài một hơi, vừa rồi lúc Diệp Quan hỏi y câu kia, y đột nhiên dựng đứng lông tơ toàn thần, một loại cảm giác nghẹt thở dâng lên từ sâu trong đáy lòng y

cảm giác tử vong!

Một khắc này, y thật sự sợ

nhìn Diệp Quan rời đi, trong mắt của y lướt qua một vệt nghi hoặc, tên gia hỏa này đến cùng là ai?

Mà bốn phía, vào lúc những Kiếm Tu kia đang nhìn Diệp Quan, ánh mắt đã kinh biến đến mức tò mò cùng với ngưng trọng

có thể trở thành đệ tử nội môn, há lại sẽ là phàm phu tục tử? Vào giờ khắc này, bọn hắn tự nhiên hiểu rõ, vị Diệp Dương chỉ có Tiên Thiên cảnh này là đang giả heo ăn thịt hổ

về sau phải cẩn thận một chút!

Trong âm thầm, Ngu Ngưng nhìn chằm chằm vào Diệp Quan, đối với lai lịch của Diệp Quan, nàng tự nhiên cũng tò mò, bởi vậy, nàng đã âm thầm vụng trộm điều tra, nhưng mà không thu hoạch được gì

lai lịch bí ẩn!

Làm cho nàng càng thêm tò mò

An Mộc Cẩn cũng đang ngó chừng Diệp Quan, y cười nói:

- Vị Diệp huynh này, quả nhiên là có ý tứ

Diệp Quan sau khi đi xuống Sinh Tử Đài, hắn nhìn về phía Phó Cát cùng với Dương Dĩ An trước mặt, mỉm cười nói:

- Chúng ta trở về đi

ba người liền muốn trở về theo đường cũ. Lúc này, một vị thiếu niên Kiếm Tu đột nhiên đi tới, y mỉm cười nói:

- Diệp huynh, chào ngươi

Diệp Quan hơi kinh ngạc:

- Ngươi là?

Hắn vừa tới nội môn, nhận biết đối với đệ tử nội môn còn chưa được đầy đủ

thiếu niên Kiếm Tu mỉm cười nói:

- Ta tên là Lục Huyền Phong

nói xong, y xuất ra ba tấm phù lục đưa cho Diệp Quan:

- Diệp huynh, bây giờ trở về theo đường cũ, sẽ hao tốn không ít thời gian, đây là Truyền Tống Phù, tọa độ là nội môn, Diệp huynh nếu như không chê, có thể dùng Truyền Tống Phù này trở về. Diệp huynh yên tâm, ba tấm Truyền Tống Phù không quan trọng, không phải là nhân tình gì, ta cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn nhận thức Diệp huynh còn có Phó huynh một chút, chỉ thế thôi

Phó Cát nhìn thoáng qua Lục Huyền Phong, không nói gì

Diệp Quan cũng không có cự tuyệt, hắn thu hồi Truyền Tống Phù, cười nói:

- Vậy xin đa tạ rồi

đối với hắn mà nói, đi ra ngoài cửa, nhiều thêm một người bạn tự nhiên tốt hơn so với thêm một kẻ địch, dĩ nhiên, phải là không vi phạm nguyên tắc

nhìn thấy Diệp Quan nguyện ý nhận lấy, cái nụ cười trên của Lục Huyền Phong lập tức càng sáng lạn hơn, y chắp tay:

- Hẹn gặp lại

nói xong, y quay người ngự kiếm rời đi

Diệp Quan nhìn thoáng qua Lục Huyền Phong ngự kiếm rời đi, sau đó cười nói:

- Chúng ta đi thôi

nói xong, hắn giữ chặt Dương Dĩ An, trực tiếp thôi động Truyền Tống Phù, rất nhanh, ba người bị một vệt sáng xanh bao phủ, tan biến trong chớp mắt, lúc xuất hiện một lần nữa, đã ở Nội Môn Phong

Dương Dĩ An nhìn thoáng qua bốn phía, hai mắt trợn to:

- Thật là lợi hại

Diệp Quan cười ha ha một tiếng, hắn vuốt vuốt đầu Dương Dĩ An, sau đó quay người nhìn về phía Phó Cát bên cạnh, Phó Cát nhìn thấy hắn nhìn mình, vội vàng làm một lễ thật sâu:

- Tạ ơn Diệp huynh tương trợ…

Bình Luận (0)
Comment