Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2726 - Chương 2726: Xin Lỗi!

Chương 2726: Xin Lỗi! Chương 2726: Xin Lỗi!

CHƯƠNG 2726

XIN LỖI!

nói xong, hắn bước nhanh tan biến ở cách đó không xa

khi hắn trở lại trong viện tử của mình, Dương Dĩ An đang đợi hắn, nàng đặt hai tay ở sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười

Diệp Quan có chút hiếu kỳ:

- Dĩ An..

Dương Dĩ An nói:

- Trước tiên nhắm mắt lại

Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:

- Vì cái gì??

Dương Dĩ An nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái:

- Không nên hỏi, nhanh đi

thần thần bí bí!

Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng, nhưng vẫn là nhắm hai mắt lại

lúc này, thanh âm của Dương Dĩ An đột nhiên vang lên từ khoảng cách rất gần trước mặt hắn:

- Mở mắt

Diệp Quan mở hai mắt ra, Dương Dĩ An bưng một thanh kiếm cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt hắn, nàng nhếch miệng cười một tiếng:

- Tặng cho ngươi

Diệp Quan sửng sốt, sau một khắc, sắc mặt của hắn trầm xuống:

- Ngươi có được kiếm từ nơi nào?

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc cùng với hoài nghi của Diệp Quan, nụ cười trên mặt Dương Dĩ An trong nháy mắt ngưng kết, vào giờ khắc này, trái tim của nàng giống như bị người ta dùng đầu kim đâm thật mạnh, nước mắt trong mắt nàng thoáng cái liền trào ra, nàng đột nhiên vứt kiếm trên mặt đất, gầm thét:

- Đúng, đúng vậy, là ta trộm, ta chính là một tên trộm..

Nói xong, nàng xoay người chạy

Diệp Quan sững sờ ở tại chỗ

lúc này, Ngô quản sự đi tới từ một bên, lão nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nói:

- Diệp công tử, ta còn tưởng rằng ngươi biết..

Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:

- Ta biết cái gì?

Ngô quản sự kể chuyện Dương Dĩ An lên núi đào thảo dược một tháng này, lúc nghe được một nửa, Diệp Quan đột nhiên nhặt lên kiếm trên mặt đất, sau đó đột nhiên xoay người đuổi theo..

Rất nhanh, Diệp Quan tìm thấy Dương Dĩ An trên con đường dẫn xuống núi, lúc này nàng vừa chạy vừa lau nước mắt, nức nở không ngừng, rõ ràng là đau lòng tới cực điểm

lúc này, Diệp Quan ngăn ở trước mặt nàng

Dương Dĩ An căm tức nhìn hắn:

- Làm cái gì

Diệp Quan nói khẽ:

- Xin lỗi!

Dương Dĩ An nghiêng đầu sang chỗ khác:

- Ngươi không cần phải xin lỗi, thanh kiếm kia vốn là ta trộm

nói xong, trong lòng tủi thân, nước mắt lập tức trào ra giống như vỡ đê

thấy thế, Diệp Quan vội nói:

- Thật xin lỗi, là lỗi của ta, ngươi đánh ta là được

Dương Dĩ An cứ như vậy yên lặng chảy nước mắt, cũng không nói chuyện

Diệp Quan biết, nha đầu này lần này là thật sự để ý, mà hắn cũng là hối hận vô cùng, chính mình lúc đó sao có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy?

Thấy Dương Dĩ An rơi lệ không ngừng, Diệp Quan thấp giọng thở dài, chính mình lần này làm sao lại ngu ngốc như vậy?

Diệp Quan rút ra thanh kiếm Dương Dĩ An tặng cho mình kia, hắn sau khi liếc mắt đánh giá, mỉm cười nói:

- Ta rất thích thanh kiếm này

Dương Dĩ An yên lặng cúi đầu, không nói lời nào

Diệp Quan nói khẽ:

- Lần này là lỗi của ta, ta không nên hoài nghi ngươi, ta cam đoan với ngươi, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa

Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt chảy dài trên mặt

Diệp Quan nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, sau đó nói:

- Ta cam đoan

Dương Dĩ An bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn:

- Về sau coi như ta muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ tin ta sao?

Diệp Quan cười nói:

- Tin

Dương Dĩ An nói:

- Thật sao?

Diệp Quan gật đầu:

- Thật

Dương Dĩ An sau khi nhìn hắn một lúc lâu, nói:

- Ta tha thứ cho ngươi

Diệp Quan nở nụ cười, hắn liếc mắt đánh giá kiếm trong tay, sau đó nói:

- Thanh kiếm này có tên không?

Dương Dĩ An lắc đầu:

- Không có

Diệp Quan cười nói:

- Vậy ngươi đặt đi?

Dương Dĩ An lắc đầu:

- Ta đọc sách không nhiều, ngươi đặt đi

Diệp Quan nhìn kiếm, trầm tư

Dương Dĩ An đột nhiên có chút khẩn trương hỏi:

- Ngươi sẽ một mực dùng nó chứ?

Nhìn ánh mắt hi vọng của Dương Dĩ An, Diệp Quan mỉm cười:

- Đương nhiên

Dương Dĩ An nhếch miệng cười một tiếng:

- Vậy ngươi cần phải đặt cho nó một cái tên vô cùng lợi hại, dù sao, ngươi về sau thế nhưng sẽ trở thành một vị Kiếm Tu lợi hại, tên kiếm nhất định phải nghe vô cùng lợi hại mới được

Diệp Quan cười ha ha một tiếng:

- Được!

Nói xong, hắn liếc mắt đánh giá thanh kiếm trong tay, sau khi trầm tư một lát, hắn nói khẽ:

- Liền gọi là Trật Tự đi!

Dương Dĩ An trừng mắt nói:

- Trật Tự?

Diệp Quan khẽ gật đầu:

- Cầm Trật Tự trong tay, chỗ ánh mắt đi tới, đều là trật tự của ta

Ông!

Trong tay Diệp Quan, thanh kiếm kia đột nhiên kịch liệt run lên, ngay sau đó, một tiếng kiếm reo phóng lên tận trời

kiếm vốn là phàm thể, lại bởi vì người mà thành Linh!

Nhìn thấy kiếm trong tay có phản ứng, Diệp Quan cười phá lên:

- Từ giờ trở đi, ngươi liền đi theo ta cùng nhau sáng tạo trật tự

trong tay hắn, kiếm rung động kịch liệt

Dương Dĩ An nhìn thấy kiếm có phản ứng như thế, nàng so với Diệp Quan còn cao hứng hơn, bởi vì nàng nhìn ra, Diệp Quan là thật sự ưa thích thanh kiếm này

Bình Luận (0)
Comment