CHƯƠNG 2728
LÀ MỘT LOẠI TRÁCH NHIỆM
Diệp Quan nhìn về phía Ngô quản sự:
- Các hạ là?
Ngô quản sự mỉm cười:
- Chào Diệp công tử, tại hạ là Ngô Huy, quản sự Nhiệm Vụ Điện…
Nói xong, Ngô quản sự lấy ra một cái hộp, sau đó đi đến trước mặt Dương Dĩ An, mở hộp ra, trong hộp là một sợi dây chuyền
Dương Dĩ An hơi nghi hoặc một chút:
- Ngô quản sự…
Ngô quản sự cười cười, sau đó lại lấy ra một túi trữ vật đưa cho Dương Dĩ An:
- Cô nương, chuyện là như thế này
nói xong, Ngô quản sự kể sự tình nàng bị lừa
mà Diệp Quan khi nghe Dương Dĩ An vì mua kiếm cho mình vậy mà bán đi sợi dây chuyền duy nhất mẫu thân để lại cho nàng, trái tim của hắn giống như bị trúng một chuỳ, một loại cảm xúc hối hận như thủy triều dâng lên từ sâu trong đáy lòng
mà lúc này, Ngô quản sự lại lấy ra một bình đan dược đưa cho Dương Dĩ An:
- Cô nương, đây là đan dược chuyên môn chữa thương, đối với ngươi hẳn là có…
- Bị thương?
Diệp Quan đột nhiên nhìn về phía Dương Dĩ An, cả kinh nói:
- Ngươi bị thương??
Dương Dĩ An liền vội vàng lắc đầu:
- Không có… không có…
Nói xong, nàng liền vội vàng che phía sau lưng chính mình
Diệp Quan vội vàng đi đến phía sau nàng, vào lúc thấy được nàng phía sau lưng có một vết máu đỏ sẫm, sắc mặt hắn lập tức liền trầm xuống, hắn vội tiếp nhận đan dược chữa thương của Ngô quản sự:
- Ngô quản sự, đa tạ
Ngô quản sự mỉm cười nói:
- Việc nhỏ, Diệp công tử, ngươi chữa thương cho vị tiểu cô nương này trước, mặt khác, ngày mai chính là nội môn tỷ thí, lão hủ chúc Diệp công tử lấy được thành tích tốt
Diệp Quan ôm quyền:
- Đa tạ
Ngô quản sự không nói gì nữa, sau khi chắp tay, quay người rời đi
Diệp Quan vội vàng lôi kéo Dương Dĩ An đi vào trong phòng, hắn để Dương Dĩ An nằm xuống, sau đó liền muốn xé quần áo của nàng, Dương Dĩ An lại là vội vàng ngồi dậy, khẩn trương nói:
- Không… không cần…
Diệp Quan hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được, hắn trừng mắt nhìn nàng:
- Ngươi suy nghĩ lung tung gì thế? Nào, nhanh nằm xuống
Dương Dĩ An do dự một chút, sau đó đàng hoàng nằm ở trên giường, Diệp Quan nhẹ nhàng xé quần áo của nàng, nhìn vết thương kia, hắn tâm lập tức đau nhói một thoáng, hắn hít vào một hơi thật sâu, đè lại tâm tình trong lòng, sau đó xoay người đi lấy một chậu nước sạch
một lát sau, Diệp Quan lấy ra một chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho nàng, nhìn vết thương thật sâu kia, tay hắn dần dần run lên
- Hít hà!!
Dương Dĩ An hít vào một ngụm khí lạnh
Diệp Quan vội nói:
- Đau à?
Dương Dĩ An lắc đầu, nhếch miệng cười một tiếng:
- Không sao
Diệp Quan nói:
- Đừng cậy sức
Dương Dĩ An quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Ta trước kia làm ăn mày, tranh đấu với người, tay cũng từng bị đánh gãy! Đây đáng là gì?
Diệp Quan im lặng
Dương Dĩ An nói khẽ:
- Ta không sợ đau, ta chỉ là sợ đói… kỳ thật, ta cũng không muốn trộm đồ, nhưng không trộm đồ, ta sẽ đói… cảm giác đói rất là khó chịu
Đói!
Tay Diệp Quan đang xoa thuốc cho Dương Dĩ An đột nhiên khẽ run lên, ngừng lại
hắn yên lặng
hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ở bên trong Quan Huyền vũ trụ bây giờ, lại còn có người bụng ăn không no, nếu như không phải gặp được Dương Dĩ An, hắn cũng không biết, những phúc lợi Quan Huyền học viện chế định kia, vậy mà đều bị những gia tộc tông môn kia độc chiếm
ngay cả loại địa phương như Thanh Châu cũng đều như vậy, huống chi là những châu khác?
Những năm gần đây, hắn một mực ở bên ngoài chinh phục vũ trụ, trước đó, hắn ngây thơ cho rằng, địa bàn càng lớn, vũ trụ của chính mình liền sẽ càng tốt, nhưng mà sự thật chứng minh, chúng sinh của một cái vũ trụ sống tốt hay không tốt, so với địa bàn to lớn không có bất cứ quan hệ nào!
Trật tự mà chính mình thành lập này, nội bộ đã đang dần dần mục nát
một lát sau, Diệp Quan mỉm cười, ôn nhu nói:
- Về sau sẽ không lại đói bụng
nói xong, hắn tiếp tục nhẹ nhàng lau vết thương cho Dương Dĩ An
Dương Dĩ An quay đầu nhìn về phía hắn:
- Ngươi về sau có đột nhiên rời bỏ ta đi không?
Diệp Quan chân thành nói:
- Sẽ không
Dương Dĩ An nhếch miệng cười một tiếng
đêm khuya
Dương Dĩ An nằm ở trên giường ngủ say, hôm nay nàng rõ ràng rất mệt mỏi, ngủ rất say
Diệp Quan sau khi đắp mền cho nàng, tắt đèn, liền rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn ngồi ở trên thềm đá, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động
trăng sáng treo cao!
Sau một hồi, Diệp Quan nói khẽ:
- Tháp Gia, trật tự không phải là một loại Kiếm đạo, nó là một loại trách nhiệm
Oanh!
Trong khoảnh khắc, khí tức Trật Tự kiếm ý của hắn điên cuồng tăng vọt, chỉ là trong nháy mắt, Trật Tự kiếm ý của hắn liền đạt đến Kiếm Hoàng cảnh
Diệp Quan lại không có một chút ý tứ cao hứng, hắn nhẹ nhàng phất phất tay, Trật Tự kiếm ý kia trực tiếp tiêu tán
trật tự càng lớn, trách nhiệm cũng sẽ càng lớn!