CHƯƠNG 2762
TA KHÔNG TRÁCH NGƯƠI
Việt Kỳ cùng với Nam Châu Chu Phu tự nhiên là tin tưởng bọn họ, hai người vào giờ phút này đều đang ngó chừng Tông Võ, ánh mắt bất thiện
lúc này, viện chủ Thanh Châu học viện Chu Khâu đột nhiên đi ra, y nhìn thoáng qua Tông Võ cùng với Diệp Quan cách đó không xa, sau đó nói:
- Việc này có kỳ quặc, trước tiên tạm dừng tranh tài, Tông Võ cùng với Diệp Dương còn có hết thảy thành viên tham gia nơi đây từ giờ trở đi, đều không được rời đi Thanh Châu học viện nửa bước, tiếp nhận điều tra
một đám thiên tài yêu nghiệt Thanh Châu cùng với Nam Châu lập tức giận không kềm được, nhưng vào giờ phút này bọn hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào
cách đó không xa, Diệp Quan đột nhiên ôm lấy Phó Cát chậm rãi đứng lên. Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên thân Diệp Quan
Tông Võ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quan, ở sâu trong mắt gã, một sợi sát ý chợt lóe lên, cục diện vốn dĩ chắc thắng, gã không nghĩ tới sẽ xuất hiện một vị yêu nghiệt như thế, chính mình siêu việt nhiều cảnh giới như vậy mà cũng không thể miểu sát hắn, nếu như có nhiều thời gian hơn một chút liền tốt
Diệp Quan ôm Phó Cát chậm rãi đi tới trước mặt Việt Kỳ, hắn nhìn chằm chằm Việt Kỳ:
- Việc này không bình thường, Thanh Châu học viện nhất định có vấn đề, còn có, lập tức thông tri tổng viện, để người tổng viện phái cường giả đỉnh cấp ngược dòng thời gian quay lại…
Nói xong, hắn ôm Phó Cát đi về phía nơi xa
lúc này, vị Chu Khâu kia đột nhiên lộ vẻ mặt âm trầm nói:
- Diệp Dương, ngươi nói học viện có vấn đề, ngươi thực quá càn rỡ…
Diệp Quan đột nhiên quay đầu gầm thét:
- Ngươi mới càn rỡ!
Hắn gầm thét, khí thế mười phần, Chu Khâu hơi ngẩn ra, lại bị khí thế của hắn chấn trụ
Diệp Quan lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Khâu, sau đó ôm Phó Cát quay người rời đi
Chu Khâu sau khi tỉnh hồn lại, vẻ mặt lập tức xanh mét, ánh mắt âm trầm
Việt Kỳ nhìn thoáng qua Chu Khâu cùng với Tông Võ, sau đó nói:
- Người đâu
một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng, sau một khắc, một lão giả xuất hiện ở bên cạnh Việt Kỳ
Việt Kỳ lạnh mặt nói:
- Truyền lệnh, lập tức để các đệ tử học viện đến Kiếm Tông
cách đó không xa, Chu Khâu trầm giọng nói:
- Việt tông chủ, ngươi đây là có ý gì?
Việt Kỳ nhìn y một cái:
- Bảo hộ đệ tử học viện, có vấn đề sao?
Chu Khâu nói:
- Việt tông chủ, sự an toàn của bọn hắn, học viện sẽ bảo hộ, ngươi…
Việt Kỳ nói thẳng:
- Ta không tín nhiệm ngươi
biểu lộ của Chu Khâu cứng đờ
Việt Kỳ không nói gì thêm, trực tiếp mang theo một đám đệ tử Kiếm Tu quay người rời đi
Chu Phu đột nhiên nói với một lão giả bên cạnh:
- Thông tri cho Nam Châu cùng với học viện, để bọn hắn lập tức để học viện cùng với cường giả Kiếm Tông tới, lập tức
nói xong, y nhìn thoáng qua Chu Khâu:
- Ta cũng không tín nhiệm ngươi
thanh âm hạ xuống, y mang theo mọi người rời đi
bọn hắn không tín nhiệm Chu Khâu, không chỉ là bởi vì Diệp Quan, cũng bởi vì Vân Đoan Ký Lục Nghi kia đột nhiên mất linh
lúc mới bắt đầu, bọn hắn liền cảm thấy có chút không bình thường, mà bây giờ, bọn hắn có thể xác định, đây tuyệt đối chính là cố ý gây ra
mà có thể làm đến dạng này, cũng chỉ có một phương Thanh Châu học viện này
cách đó không xa, vẻ mặt của Chu Khâu vô cùng khó coi
mà ở một bên khác, trong ánh mắt của 'Tông Võ' thì nổi lên sát ý
ở bên ngoài
vào lúc Diệp Quan ôm thi thể Phó Cát đi đến trước mặt Kiều thẩm, đầu óc Kiều thẩm thoáng chốc trống rỗng, thân thể bà đột nhiên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, đồ tể một bên vội vàng đỡ bà, đồ tể hoảng hốt vội nói:
- Kiều…
Kiều thẩm toàn thân ngăn không được phát run, qua một hồi lâu, bà run rẩy tay đưa về phía Phó Cát, vào lúc sờ vào bàn tay lạnh buốt của Phó Cát, bà muốn nói cái gì, nhưng vào giờ khắc này, không biết vì sao, bà không còn gì để nói
nhìn Kiều thẩm mờ mịt luống cuống trước mắt, Diệp Quan lòng như đao cắt, hắn hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn Kiều thẩm, run giọng nói:
- Kiều thẩm, thật xin lỗi…
Kiều thẩm nhìn về phía Diệp Quan, run giọng nói:
- Y là chết trận vì Thanh Châu… sao?
Diệp Quan lắc đầu:
- Có người gian lận… y là vì cứu ta mà chết
Kiều thẩm hơi ngẩn ra, lập tức khẽ gật đầu, bà cũng không nói gì, chẳng qua là yên lặng ôm Phó Cát, sau đó đi về phía nơi xa, sau khi đi vài bước, bà đột nhiên dừng bước, nói khẽ:
- Diệp công tử… ta không trách ngươi…
Nói xong, bà ôm Phó Cát đi về phía nơi xa
ở tại chỗ, nước mắt trong mắt Diệp Quan đột nhiên liền trào ra
hắn cứ như vậy nhìn Kiều thẩm cùng với đồ tể rời đi, mãi đến khi bọn hắn tan biến trong tầm mắt…
Dương Dĩ An đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Quan, nàng giữ chặt tay Diệp Quan, không nói gì, nhưng trong mắt nàng tràn đầy vẻ lo lắng