CHƯƠNG 2764
HIỆN THỰC
Kiều thẩm vội vàng đi ra bên ngoài, nhưng mà bà lại phát hiện ra cửa đã bị khoá, trên khoá lại có một tờ giấy, trên tờ giấy méo mó viết một chữ to:
- Nguy…
Kiều thẩm giật mình ở tại chỗ
trời tờ mờ sáng, đồ tể liền đi tới Quan Huyền học viện, cách thật xa gã liền thấy pho tượng viện trưởng, gã vội vàng đi qua, nhưng lúc này, một người áo đen đột nhiên cản ở trước mặt gã
người áo đen nhìn chằm chằm đồ tể:
- Làm cái gì?
Đồ tể có chút khẩn trương, nhưng vẫn là lấy dũng khí:
- Ta… phụ thân… của Phó Cát… luận võ… gian lận. Ta muốn… cáo… viện trưởng…
Người áo đen nhìn thoáng qua đồ tể:
- Chờ đó
nói xong, người áo đen biến mất không thấy gì nữa
mà không bao lâu, người áo đen lại xuất hiện ở trước mặt đồ tể, người áo đen lạnh lùng nhìn đồ tể, đồ tể ngẩn người, dường như cảm thụ được cái gì, vô thức sờ về phía đao mổ heo bên hông, đột nhiên
Oanh!
Thân thể đồ tể trực tiếp bốc cháy. Đồ tể cuối cùng nhìn về phía pho tượng Diệp Quan nơi xa, lập tức hóa thành tro tàn, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện…
Trong đại điện. Diệp Quan ngồi xếp bằng dưới đất, đang tiến hành chữa thương
hiện tại hắn cũng không giống như trước kia, một thân thần trang, bị thương, có thể tự lành rất nhanh, hiện tại hắn chỉ có thể chậm rãi tự lành từng chút một
thương thế của hắn hiện tại vô cùng nghiêm trọng, không chỉ thân thể ngũ tạng, ngay cả thần hồn cũng đều bị trọng thương, kỳ thật, nếu như thời gian lâu hơn một chút nữa, hắn cũng không chống nổi vị cường giả bí ẩn kia, dù sao, cảnh giới của hắn hiện tại và đối phương chênh lệch quá lớn, có thể trì hoãn một chút thời gian kia, đã là cực hạn của hắn
trong khoảng thời gian này, Dương Dĩ An vẫn bồi ở bên cạnh hắn, Dương Dĩ An lo lắng không thôi, bởi gì mấy ngày qua, Diệp Quan chẳng hề nói một câu. Ở trong đoạn thời gian Diệp Quan chữa thương này, toàn bộ vạn châu đều nổ tung
vạn châu thi đấu đột nhiên dừng lại, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra
rất nhanh, bên ngoài xuất hiện rất nhiều lời đồn đại
có nói 'Tông Võ' Gian lận, cũng có nói Thanh Châu cùng với Nam Châu thua không nổi… tóm lại, bên ngoài bây giờ loạn không thôi
mà cường giả Nam Châu học viện cùng với Kiếm Tông đều đi tới Quan Huyền học viện Thanh Châu, mục đích bọn hắn tới đúng là vì bảo hộ đám người Diệp Thần
hết thảy Kiếm Tu Kiếm Tông Thanh Châu cũng đều chạy tới Quan Huyền học viện Thanh Châu, ngày đêm thủ ở bên ngoài đại điện, bảo hộ đám người Diệp Trúc Tân
tại Diệp gia
vào ngày này, một người áo đen thần bí đột nhiên đi tới Diệp gia
trong đại điện, Diệp Lâm trong Diệp gia tộc nhìn người áo đen thần bí, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng:
- Các hạ là?
Người áo đen thần bí không nói gì, chẳng qua là lấy ra một tấm lệnh bài
vào lúc thấy tấm lệnh bài kia, vẻ mặt của Diệp Lâm kịch biến trong nháy mắt:
- Ngươi…
Một lát sau, Diệp Lâm đột nhiên đứng dậy rời đi Diệp gia, hắn đi tới Quan Huyền học viện, sau đó cưỡng ép mang đi Diệp Trúc Tân
ở trên đường trở về, Việt Kỳ đột nhiên ngăn cản Diệp Lâm, nàng nhìn chằm chằm Diệp Lâm:
- Diệp gia chủ, ngươi làm cái gì?
Diệp Lâm trầm giọng nói:
- Việt tông chủ, việc này Diệp gia chúng ta không lẫn vào nữa
Việt Kỳ cau mày:
- Nàng là nhân chứng, ngươi nói không lẫn vào là có ý gì? Diệp gia các ngươi chẳng lẽ bị uy hiếp sao?
Diệp Lâm lắc đầu:
- Việt tông chủ, không có người uy hiếp Diệp gia chúng ta, lần này là Diệp gia chúng ta tài nghệ không bằng người, không có quan hệ gì với người khác
nói xong, y không lại nói cái gì, cưỡng ép mang Diệp Trúc Tân đi
ở tại chỗ, Việt Kỳ sững sờ ngay tại chỗ, dường như nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng trở về học viện…
Ở bên trong Diệp phủ
Diệp Trúc Tân căm tức nhìn Diệp Lâm:
- Phụ thân, ngươi đây là có ý gì? Cái gì gọi là Diệp gia chúng ta không lẫn vào? Ngươi cũng đã biết, nếu không phải Diệp Dương kia, ta đã bị người kia giết người diệt khẩu…
Diệp Lâm lắc đầu, sau đó thấp giọng nói một câu
không biết nghe được cái gì, vẻ mặt của Diệp Trúc Tân kịch biến trong nháy mắt, nàng thoáng cái ngồi liệt trên ghế ngồi:
- Làm sao có thể…
Trong mắt Diệp Lâm tràn đầy phức tạp:
- Nha đầu, chúng ta đấu không thắng, nếu không phải Nhân Gian Kiếm Chủ còn nhận Diệp gia chúng ta, bằng không, chúng ta căn bản không có tư cách đấu với người ta
Diệp Trúc Tân đột nhiên có chút mờ mịt:
- Phụ thân, tại sao có thể như vậy…
Diệp Lâm lắc đầu:
- Đây là xã hội, đây là hiện thực
Diệp Trúc Tân đột nhiên nắm chặt lại hai tay, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm:
- Phụ thân, nếu không phải nhờ vị Diệp Dương kia, ta đã chết ở bên trong, chúng ta bây giờ nếu như mặc kệ, một mình hắn làm sao đối kháng với bọn hắn? Hắn…
Diệp Lâm bình tĩnh nói:
- Ngươi nếu như muốn đánh cược tính mệnh của toàn bộ Diệp tộc, vậy liền đi đi