CHƯƠNG 2817
ĐỢI
đặt ở trong toàn bộ Quan Huyền vũ trụ, bọn hắn vẫn như cũ thuộc về tầng dưới chót nhất, dù sao, một vị trưởng lão ngoại các liền có khả năng tuỳ tiện quyết định sinh tử của bọn hắn, chớ nói chi là còn có nội các, phía trên nội các còn có Các chủ
mà Diệp Quan thế nhưng là Vương chân chính của toàn bộ Quan Huyền vũ trụ!
Một câu của hắn, đừng nói diệt một người, coi như hủy diệt một cái thế lực cũng đều là rất nhẹ nhàng, thậm chí một câu lơ đãng, cũng đủ để hủy diệt một cái thế lực…
Trên hành lang, không ít người đều rất khẩn trương thấp thỏm, bởi vì Diệp Quan cách bọn họ thực sự quá xa, bọn hắn lần đầu tiên tiếp xúc với Diệp Quan ở khoảng cách gần như vậy
Lý Sâm ở bề ngoài mặc dù rất bình tĩnh, nhưng kì thực cũng có chút khẩn trương, bởi vì lão không xác định ý đồ chân chính Diệp Quan tới Tiên Bảo Các lần này…
Không có ai biết Diệp Quan đến cùng hàn huyên cái gì với Phương Ngự, chỉ biết là hai người hàn huyên suốt cả một buổi tối, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu
sáng sớm ngày hôm sau, khi Phương Ngự tỉnh lại, Diệp Quan đã rời đi
Phương Ngự xoa xoa đầu có chút choáng váng, nhìn bàn ăn bừa bộn trước mặt, y lắc đầu cười một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi, vừa ra cửa, y liền sửng sốt
bởi vì đám người Lý Sâm quản sự vẫn còn đang chờ ở chỗ này
Phương Ngự nói:
- Viện trưởng đã đi
Lý Sâm mỉm cười nói:
- Phương công tử, chúng ta ở chỗ này đợi ngươi, không biết ngươi có cần gì không?
Đợi mình??
Phương Ngự hơi ngẩn ra, nhìn mọi người ra vẻ nịnh nọt trước mắt, y khẽ cười, y tự nhiên hiểu rõ những người trước mắt này vì sao đối đãi với mình như vậy, nếu là trước đó, y khẳng định sẽ bị mê hoặc, nhưng vào giờ phút này, trong lòng y sáng như tuyết, loại nịnh nọt nhìn như chân thành này, kỳ thật đều là hư giả, có thể không cự tuyệt, nhưng tuyệt đối đừng cho là thật
Phương Ngự cười nói:
- Ta muốn về Phương gia một chuyến
Lý Sâm vội vàng nói:
- Lập tức an bài
ở một bên, vị Hồng quản sự kia do dự một chút, sau đó đi đến trước mặt Phương Ngự, lão cung kính thi lễ:
- Phương công tử, chuyện lúc trước là ta mắt chó coi thường người khác, còn xin Phương công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng
Phương Ngự cười nói:
- Hồng quản sự nói quá lời, chẳng qua là một chuyện rất nhỏ
Hồng quản sự còn định nói cái gì, Phương Ngự nhìn về phía Lý Sâm, Lý Sâm liếc qua Hồng quản sự, sau đó nói:
- Phương công tử, mời
Phương Ngự khẽ gật đầu, đi về phía nơi xa
mọi người vội vàng tránh ra một con đường
sắc mặt của Hồng quản sự như tro tàn…
Lão không thèm để ý thái độ của Phương Ngự, thái độ của Phương Ngự cũng không trọng yếu, thế nhưng, người ở phía trên của lão sẽ bởi vì việc này một lần nữa ước định đối với lão, thậm chí là triệt để bị cho ra rìa
bởi vì không người nào dám cược Phương Ngự có thể nói xấu Hồng quản sự ở trước mặt Diệp Quan hay không, cho dù là xác suất một phần vạn, người ở phía trên cũng sẽ không cược
đơn giản mà nói, kể từ một khắc vừa rồi, Hồng quản sự lão liền triệt để bị cho ra rìa
Tiên Bảo Các cùng với học viện, liền tương đương với là quan trường!
Phương Ngự trở về Phương gia, mà y vừa trở lại Phương gia, tộc trưởng Phương gia Phương Đình liền mang theo đám người Phương gia sớm chờ ở cửa
nhìn thấy Phương Ngự, Phương Đình vội vàng đón:
- Tiểu Ngự…
Lúc này, ông ta tự nhiên cũng là có chút xấu hổ, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm xấu hổ, tương lai Phương gia còn cần dựa vào Phương Ngự, bởi vậy, dù xấu hổ hơn nữa, ông ta cũng phải chịu đựng
nhìn tộc trưởng cùng với tộc nhân mặt mũi tràn đầy nịnh nọt trước mắt, Phương Ngự cảm thán trong lòng
đối với thái độ của người ngoài, y có thể không quan tâm, nhưng đối với thân nhân của mình, y làm sao có thể không quan tâm chứ?
Từ sau khi y đến văn viện, Phương gia liền không còn liên lạc với y, thậm chí là có chút cố ý tránh né
đây là tộc nhân của mình!
Trong lòng Phương Ngự thở dài thật sâu, y nhìn về phía Phương Đình:
- Tộc trưởng, ta muốn đi tổ từ một chuyến
Phương Đình vội vàng nói:
- Tốt!
Nói xong, ông ta mang theo Phương Ngự đi tới tổ từ Phương gia, Phương Ngự sau khi tiến vào tổ từ, y chậm rãi quỳ xuống. Phương Đình mang theo một đám người Phương gia chờ ở một bên. Phương Ngự nhìn những linh bài Phương gia kia, y trầm mặc
hôm qua, uống rượu nói chuyện trời đất cùng với Diệp Quan tại Tiên Bảo Các, Diệp Quan nói với y rất nhiều rất nhiều chuyện, cuối cùng, Diệp Quan hi vọng y giúp hắn làm một chuyện, sự kiện kia không phải một ngày hai ngày có thể làm được, cần phải làm thời gian dài…
Y đã đáp ứng
nhưng y phải rời khỏi Phương gia
Phương Ngự chậm rãi đứng dậy, lúc này, Phương Đình đột nhiên đi tới, ông ta mỉm cười nói:
- Tiểu Ngự, Nhạc Gia phái người tới