CHƯƠNG 2888
NHIỀU NỮ NHÂN, CÓ TÍNH LÀ XẤU KHÔNG?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Dĩ nhiên, cô cô hiếm khi để làm một lần sự tình, coi như hi sinh Tháp Gia ngươi, ta cũng phải làm tốt sự tình
Tháp nhỏ nói:
- Mẹ kiếp!
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
một đêm trôi qua
ngày hôm sau, Diệp Quan đột nhiên cảm thấy bị đá một cái, hắn mở hai mắt ra, người đá hắn chính là Chúc Hạnh Nhiễm
Diệp Quan đang muốn nói chuyện, Chúc Hạnh Nhiễm lại trực tiếp xoay người rời đi
Diệp Quan vội vàng đứng lên, khi hắn đi theo Chúc Hạnh Nhiễm rời khỏi đại điện, hắn lập tức sửng sốt, lúc này trời còn chưa có hoàn toàn sáng, chỉ có thể nói vừa mới nhìn thấy mặt đất mà thôi
Diệp Quan nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm không nói một lời, tiếp tục đi tới
Diệp Quan đi theo, hắn đi đến bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói:
- Chúng ta có phải đi quá sớm rồi không?
Chúc Hạnh Nhiễm dừng bước lại, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói chuyện
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Làm sao vậy?
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm hắn:
- Ngươi biết từ nơi này đến Địa Phiên Thành cần đi thời gian bao lâu không? Ít nhất phải đi một tháng, mà dọc theo con đường này, chúng ta phải đề phòng trộm cướp, đề phòng mưa ăn mòn, đề phòng nắng thiêu đốt… nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta phải mất một tháng mới có thể đi đến Địa Phiên Thành, nếu có gì ngoài ý muốn, thậm chí còn lâu hơn
Diệp Quan lập tức ngây ngẩn cả người
đi bộ đến Địa Phiên Thành!
Hắn quả thực là không ngờ, hắn còn tưởng rằng Chúc Hạnh Nhiễm sẽ dẫn mình đi bằng phương tiện giao thông gì đó
Chúc Hạnh Nhiễm sau khi nói xong, xoay người rời đi
Diệp Quan sau khi yên lặng một cái chớp mắt, liền đi theo, hắn nhìn thoáng qua Chúc Hạnh Nhiễm, rõ ràng, cô nương này đã đi bộ từ Địa Phiên Thành đến mảnh khu vực dân nghèo kia
trên đường đi, Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm
cứ như vậy, bọn họ đi bộ từ lúc hừng đông lại đi tới chạng vạng, Chúc Hạnh Nhiễm hiển nhiên rất quen thuộc đường đi, mỗi khi trời tối, nàng luôn có thể tìm một chỗ để ở, tránh phải ngủ bên ngoài. Cứ như vậy, hai người đã đi bộ hơn mười ngày, mà trong thời gian này, Chúc Hạnh Nhiễm cơ bản không giao tiếp với Diệp Quan
Diệp Quan mỗi lần đều sẽ chủ động giao tiếp với nàng, không có cách nào, hắn không có đồ ăn, hắn là thật sự không biết phải đi lâu như vậy…
Nếu không, cho dù hắn không biết xấu hổ, hắn cũng sẽ xin Chúc Đào lão ca chút đồ ăn mang theo
cũng còn may, Chúc Hạnh Nhiễm mặc dù không nói chuyện cùng hắn, nhưng mỗi ngày ít nhiều sẽ cho hắn một miếng bánh
lại qua mấy ngày, vào ngày này, hai người đang đi trên đường dưới cái nắng như thiêu như đốt, đột nhiên, sau lưng hai người vang lên tiếng vó ngựa
Diệp Quan quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy liền giật mình, là một con ngựa lớn
con ngựa này lớn hơn ngựa bình thường mấy lần, toàn thân trắng như tuyết, nơi vó ngựa đi qua lưu lại dấu vết sương tuyết mơ hồ, trông rất đẹp mắt
con ngựa kéo một chiếc xe ngựa sang trọng, vô cùng khí phái, giống như một cung điện nhỏ
chiếc xe ngựa kia dừng lại ở bên cạnh Diệp Quan cùng với Chúc Hạnh Nhiễm, rèm được vén lên, một vị nam tử thò đầu ra, nam tử nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói:
- Hạnh Nhiễm, trùng hợp như vậy
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn thoáng qua nam tử, khẽ gật đầu, không nói gì
nam tử cười nói:
- Ngươi là trở lại học viện sao? Lên xe đi, ta chở ngươi một đoạn đường
Chúc Hạnh Nhiễm lại là lắc đầu:
- Không được, ta còn có một số việc khác phải xử lý
nam tử cười cười, sau đó nói:
- Không sao, ta có thể đưa ngươi đến đó, ta tiện đường
Chúc Hạnh Nhiễm lại vẫn lắc đầu:
- Đa tạ, Lâm Diệp, ngươi đi trước đi
nam tử tên là Lâm Diệp cũng không kiên trì nữa, cười cười:
- Được thôi
nói xong, nam tử nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó buông rèm xuống
rất nhanh, chiếc xe ngựa kia nghênh ngang rời đi
Chúc Hạnh Nhiễm tiếp tục bước đi
Diệp Quan nói:
- Chúc cô nương, đó là bạn học của ngươi sao?
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn thoáng qua hắn, sau đó nói:
- Có phải là muốn ngồi xe ngựa?
Diệp Quan ngượng ngập cười cười:
- Có một chút
Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì
Diệp Quan do dự một chút, sau đó nói:
- Vị Lâm Diệp công tử kia rất xấu sao?
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói:
- Nhiều nữ nhân, có tính là xấu không?
Diệp Quan: "…"
Chúc Hạnh Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa sắp tan biến ở cuối ánh mắt, nói khẽ:
- Sau khi lên xe ngựa ngồi, ngươi sẽ không muốn đi bộ nữa, mà mong muốn một mực có xe ngựa ngồi, ngươi biết phải bỏ ra cái gì không?
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rồi, nhưng đối với rất nhiều nữ tử, chẳng lẽ không phải là cơ hội để thay đổi số phận sao?
Chúc Hạnh Nhiễm thu hồi ánh mắt, mặt không biểu tình:
- Nếu như một nữ nhân không biết rõ nam nhân là thực sự thích mình, hay là chỉ muốn chơi mình, như vậy nữ nhân đó chính là một người ngu, sau khi bị chơi, nữ nhân đó sẽ chỉ trở nên rẻ tiền hơn trong mắt nam nhân mà thôi…