CHƯƠNG 2892
NHẬN CƠM
bởi vì cho dù là một vị Đại Tông Sư, đặt ở Quan Huyền vũ trụ, cũng chỉ là tương đương với Chân Pháp cảnh, có khả năng còn không bằng
vào lúc Diệp Quan đọc sách xong, đã là chạng vạng tối
chỗ ăn cơm của đệ tử tạp dịch ở phòng ăn Thần Miếu, nơi này là chuyên môn dành cho đệ tử tạp dịch cùng với tôi tớ ăn cơm
khi lúc Diệp Quan đi vào phòng ăn Thần Miếu này, lúc này trong phòng ăn đã tụ tập không ít người
Diệp Quan xếp hàng nhận cơm canh, bởi vì là miễn phí, bởi vậy, cơm canh cũng không tốt, đều là một chút rau quả giá rẻ, không có bất kỳ món ăn mặn gì, chỉ có thể miễn cưỡng nhét đầy bụng
Diệp Quan bưng đĩa đang muốn ngồi xuống, lúc này, người bên cạnh đột nhiên nói:
- Các ngươi nhìn kìa, nàng lại tới
Diệp Quan quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử đang xếp hàng nhận cơm canh
khi nhìn thấy nữ tử, Diệp Quan lập tức sửng sốt, nữ tử này không phải là ai khác, chính là Chúc Hạnh Nhiễm, lúc này nàng đang bưng một cái đĩa, yên lặng đứng xếp hàng ở đằng sau một đệ tử tạp dịch
nàng làm sao lại tới nơi này ăn cơm?
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút. Lúc này, nam tử bên cạnh Diệp Quan đột nhiên cười khẩy nói:
- Trong toàn bộ đệ tử ngoại viện, hẳn là chỉ có một mình nàng tới đây ăn cơm?
Một vị nam tử khác cười hắc hắc:
- Ta nghe nói, cha mẹ của nàng đều là người khu dân nghèo, khu dân nghèo, chậc chậc
khu dân nghèo!
Lời vừa nói ra, không ít người giữa sân đều nở nụ cười
bọn hắn mặc dù đều là tạp dịch, làm việc của tôi tớ, nhưng theo bọn hắn nghĩ, thân phận của bọn hắn khẳng định là còn tốt hơn nhiều so với dân chạy nạn khu dân nghèo
vốn dĩ, địa vị của đệ tử ngoại viện trong lòng bọn hắn rất cao quý, mỗi khi nhìn thấy đều phải cẩn thận hầu hạ, nhưng Chúc Hạnh Nhiễm lại khác, bởi vì nàng đến từ khu dân nghèo, bởi vậy, ở Thần Miếu học viện này, cho dù là đám tạp dịch bọn hắn đều sẽ không tôn trọng nàng, tương phản, bọn hắn cười nhạo nàng còn đạt được sự thỏa mãn tâm lý to lớn
Chúc Hạnh Nhiễm mặc kệ lời đám tiếu của đám người xung quanh, nàng sau khi nhận cơm canh, ngồi xuống một góc
nàng đang định ăn cơm, lúc này, một vị nam tử ngồi ở trước mặt nàng
chính là Diệp Quan
nhìn thấy Diệp Quan, Chúc Hạnh Nhiễm hơi cau mày
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Trùng hợp như vậy?
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quan, không nói gì
Diệp Quan cười nói:
- Ta bây giờ đang làm tạp dịch ở phòng đọc sách Thần Miếu, một tháng được bốn miếng Linh Tinh
- Ồ!
Chúc Hạnh Nhiễm sau khi đáp lại một câu liền yên lặng ăn
nàng sở dĩ tới nơi này ăn, cũng là bởi vì nơi này miễn phí, mà phòng ăn đệ tử là sẽ thu lệ phí, mặc dù không nhiều, nhưng đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là không thể gánh vác
Chúc Hạnh Nhiễm ăn rất nhanh, mà sau khi nàng ăn xong, bưng đĩa lên liền đi
Diệp Quan nhìn thoáng qua Chúc Hạnh Nhiễm rời đi, mỉm cười, tiếp tục ăn
lúc này, một vị thiếu niên cởi trần đột nhiên ngồi vào trước mặt Diệp Quan, thiếu niên kia nhếch miệng cười một tiếng:
- Ngươi biết nữ nhân kia?
Diệp Quan nhìn thoáng qua thiếu niên trước mắt, thiếu niên cạo trọc đầu, thoạt nhìn rất lưu manh, sau lưng còn có hai tên tùy tùng đi theo, nhìn bề ngoài, không giống như là người tốt
nhìn thấy Diệp Quan không nói gì, thiếu niên đưa tay lung lay ở trước mặt Diệp Quan:
- Đan hỏi ngươi đấy
Diệp Quan gật đầu:
- Nhận biết
thiếu niên bắt đầu cười hắc hắc:
- Dạng này thì như thế nào, giúp ca làm một chuyện, giới thiệu ca làm quen với nàng một chút
Diệp Quan lắc đầu
thiếu niên híp hai mắt lại, hai tên tùy tùng phía sau thiếu niên liền muốn tiến lên động thủ, nhưng lại bị thiếu niên ngăn lại, thiếu niên đột nhiên cầm dĩa cơm của Diệp Quan, khạc đờm vào, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, nhếch miệng cười một tiếng:
- Không giúp, vậy ngươi về sau mỗi ngày liền ăn đờm của ca…
Diệp Quan đột nhiên tiến lên, tóm lấy gáy thiếu niên, dùng sức ấn xuống
Ầm!
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, mặt đã bị đập vào dĩa cơm, tiếp theo, Diệp Quan trực tiếp kéo gã ra khỏi chỗ ngồi, sau đó tóm lấy gáy gã đập xuống đất
Ầm!
Khuôn mặt của thiếu niên đập xuống đất, máu bắn tung tóe
cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt đều ngây dại
mà khi hai tên tuỳ tùng sau lưng thiếu niên kịp phản ứng, vừa định tiến lên, Diệp Quan trực tiếp lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn, hai tên tùy tùng lập tức không còn dám tiến lên
Diệp Quan nhìn thoáng qua thiếu niên không ngừng kêu rên trên mặt đất:
- Thứ đồ gì, cũng dám uy hiếp ta?
Nói xong, hắn phủi tay, sau đó quay người rời đi
lúc này, thiếu niên kia đột nhiên bò lên, trên mặt gã tràn đầy máu tươi, ác độc nhìn Diệp Quan:
- Ngươi chờ bố mày, bố mày…
Nói đến đây, sắc mặt của gã đột nhiên biến đổi, bởi vì Diệp Quan vốn đang rời đi đột nhiên trở về