Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2956 - Chương 2956: Ngây Thơ!

Chương 2956: Ngây Thơ! Chương 2956: Ngây Thơ!

CHƯƠNG 2956

NGÂY THƠ!

đúng lúc này, hào quang bức tranh kia bạo phát ra bắt đầu dần dần yếu bớt, không bao lâu, những hào quang này chính là tự động tiêu tán, lúc này, một vị cường giả Quân Cận Vệ đột nhiên vọt tới trước mặt Khuất Thần, sắc mặt của Khuất Thần kịch biến, lão vội vàng thao túng bức tranh kia ngăn ở trước người mình

Ầm ầm!

Theo đạo thương mang này bộc phát ra, Khuất Thần liền trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, nhưng vào lúc này, Tư Mã Phong đột nhiên ngăn ở trước mặt vị cường giả Quân Cận Vệ kia, tay phải y đột nhiên nắm chặt, sau đó đấm ra một quyền

một quyền này ra, vô số hạo nhiên chính khí bộc phát ra

mà ở đối diện y, vị cường giả Quân Cận Vệ kia cũng là đột nhiên đâm ra một thương

cứng đối cứng!

Ầm ầm!

Một mảnh thương mang cùng với hạo nhiên chính khí đột nhiên phá vỡ ra, tiếp theo, Tư Mã Phong cùng với vị cường giả Quân Cận Vệ kia đồng thời liên tục lùi lại, nhưng Tư Mã Phong còn chưa dừng lại, lại có hai vị cường giả Quân Cận Vệ vọt thẳng tới lão

Ầm!

Bên trong tinh không, theo một mảnh hạo nhiên chính khí vỡ nát, Tư Mã Phong trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, vừa dừng lại một cái, thân thể y trực tiếp vỡ nát, chỉ còn linh hồn!

Mà đúng lúc này, một vị cường giả Quân Cận Vệ đột nhiên vọt về phía Phương Ngự cách đó không xa, rõ ràng, đây là muốn giải quyết Phương Ngự trước

đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, Phương Ngự căn bản không có bất kỳ biện pháp nào, y nhìn chằm chằm vị cường giả Quân Cận Vệ vọt về phía y kia, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nhận lấy cái chết

chẳng qua, ngay tại thời khắc mấu chốt này, Khuất Thần đột nhiên mang theo bức tranh kia ngăn ở trước mặt Phương Ngự, bức tranh kia hóa thành lá chắn ngăn ở trước mặt bọn hắn, lúc này, một thanh trường thương đột nhiên giết tới

Ầm ầm!

Bức tranh kia kịch liệt run lên, lực lượng cường đại trực tiếp chấn Khuất Thần cùng với đám người Phương Ngự bay ra ngoài

cũng may có bức tranh chặn lại phần lớn lực lượng, bằng không, chỉ một kích này, bọn hắn liền đều phải chết

mặc dù bức tranh chặn lại phần lớn lực lượng, nhưng Phương Ngự vẫn là bị thương, thân thể rạn nứt, toàn thân tràn ra máu tươi

Khuất Thần đột nhiên thiêu đốt nhục thân cùng với linh hồn của mình, lão vội vàng thôi động bức tranh kia, bức tranh đột nhiên hóa thành một đạo hào quang bao trùm tất cả bọn hắn, sau đó hóa thành một đạo hào quang bay về phía chân trời

Chu Ngôn híp hai mắt lại:

- Muốn chạy trốn?? Ngây thơ!

Nói xong, gã trực tiếp mang theo mọi người đuổi theo

bên trong bức tranh, Phương Ngự nằm dưới đất đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan bên cạnh:

- Tư Mã Phong viện chủ, Khuất Thần chủ sự, chúng ta ở lại cản bọn hắn, để vị tiểu huynh đệ cùng với tiểu cô nương này rời đi

Khuất Thần nhìn thoáng qua Phương Ngự bản thân bị trọng thương, gật đầu:

- Được

Phương Ngự đột nhiên bắt lấy tay Diệp Quan, y lấy tấm Quan Huyền Lệnh kia ra, y nhìn thoáng qua Quan Huyền Lệnh trong tay, nói khẽ:

- Đây là đại ca ta lúc trước tự mình giao cho ta, hắn lúc trước nói với ta, muốn để cho người thế hệ chúng ta không mất đi hi vọng…

Nói xong, y đặt tấm Quan Huyền Lệnh kia vào trong tay Diệp Quan, y nhìn chằm chằm Diệp Quan:

- Ta hiện tại giao nó cho ngươi, nếu có một ngày ngươi gặp được hắn, giúp ta mang một câu cho hắn, liền nói, năng lực của huynh đệ hắn ít ỏi, không làm được càng nhiều chuyện hơn, thế nhưng, huynh đệ hắn không có để cho hắn mất mặt…

Vừa dứt lời, trong miệng y chính là tràn ra một vệt máu tươi, cùng lúc đó, thân thể y bắt đầu rạn nứt từng chút một…

Khuất Thần đột nhiên đặt một túi trữ vật vào trong tay Diệp Quan:

- Tiểu huynh đệ, có thể sống sót đi đến Quan Huyền vũ trụ hay không, liền dựa vào tạo hoá của ngươi

nói xong, lão trực tiếp đưa Diệp Quan cùng với Táng Cương đến bên trên một viên tinh cầu tĩnh lặng, bọn hắn thì chuyển hướng bức tranh, phóng về phía đám người Chu Ngôn, nhưng mà, bọn hắn vừa lao ra, bốn thanh trường thương chính là đâm thẳng tắp tới

Ầm ầm!!

Một tiếng nổ vang vang vọng, bức tranh kia ầm ầm nổ tung ra, đám người Khuất Thần trực tiếp giáng xuống từ trên trời, cuối cùng nặng nề đập trên mặt đất, Phương Ngự vừa rơi xuống đất, thân thể trực tiếp nổ tung ra, máu tươi bắn tung tóe, chỉ còn linh hồn

mấy người Khuất Thần cũng đều là bị trọng thương!

Lúc này, đám người Chu Ngôn rơi vào bên trên mặt đất, gã nhìn về phía đám người Phương Ngự cách đó không xa:

- Giết

Giết

thanh âm rơi xuống, bốn vị cường giả Quân Cận Vệ kia vọt thẳng đến đám người Diệp Quan

Phương Ngự lập tức tuyệt vọng, y chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Dương huynh, vĩnh biệt

mà đúng lúc này, ngoài trăm trượng bên phải, thời không nơi đó đột nhiên nứt ra, tiếp theo, một vị nữ tử mặc áo bào đỏ chậm rãi đi ra

Bình Luận (0)
Comment