CHƯƠNG 2982
TA CŨNG CÓ ÔNG NỘI
“Tiểu Nhiễm, chúng ta chính là đến xem ngươi sống có tốt hay không, còn có, học viện này cần học phí không?”
Chúc Hạnh Nhiễm khẽ lắc đầu:
- Không cần học phí
Chúc Đào có chút hiếu kỳ:
- Không cần học phí?
Chúc Hạnh Nhiễm gật đầu:
- Học viện đối với đệ tử kinh tế khó khăn sẽ miễn giảm phần lớn học phí, hơn nữa, chỉ cần thành tích tốt, liền có học bổng, học bổng của ta có khả năng thanh toán tiền học phí còn lại
- Như vậy thật tốt!
Chúc Đào lập tức nhếch miệng cười một tiếng:
- Học viện này thật tốt, thật tốt…
- Ha ha!
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ
mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một vị nam tử chậm rãi đi tới, người tới chính là Lý Phong
Lý Phong cười nói:
- Lúc trước có người đồn Chúc Hạnh Nhiễm ngươi đến từ Di Khí Đại Lục, xuất thân tư dân chạy nạn, hiện tại xem ra, lời đồn không giả!
Lời vừa nói ra, mọi người dồn dập nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, mà vào giờ khắc này, vẻ mặt của Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên hơi hơi trắng bệch
Lý Phong đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một bên:
- Dân chạy nạn thì có làm sao?
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, cách đó không xa, một vị nam tử cùng với nữ tử chậm rãi đi tới
người tới chính là Diệp Quan cùng với Chu Phạm
nhìn thấy Diệp Quan, Chúc Hạnh Nhiễm lập tức sửng sốt
mà Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm cũng là sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới lại gặp được Diệp Quan ở chỗ này
Diệp Quan mang theo Chu Phạm chậm rãi đi đến trước mặt mấy người, hắn nhìn về phía Chúc Đào, mỉm cười:
- Đào lão ca, lại gặp mặt
Chúc Đào vui vẻ nói:
- Diệp tiểu đệ, ngươi… ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Cố ý tới tìm ngươi
Chúc Đào hơi nghi hoặc một chút
Diệp Quan nhìn về phía Lý Phong:
- Xuất thân của Hạnh Nhiễm cô nương xác thực không tốt lắm, nhưng điều này cũng đã chứng minh nàng rất đáng gờm, ta cảm thấy không có gì đáng chê cười, phải biết, Thanh Sam Kiếm Chủ năm đó cũng từng làm đệ tử tạp dịch
Lý Phong nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Có thể tiến đến Quan Huyền học viện, đều là nhân trung long phượng, gia thế cực tốt, ta cảm thấy, loại người như dân chạy nạn này, căn bản không xứng học cùng một học viện với chúng ta
Diệp Quan cau mày:
- Từ khi nào mà Quan Huyền học viện thu người đều phải nhìn gia thế bối cảnh?
Lý Phong cười lạnh nói:
- Ngươi hỏi mọi người một chút xem, mọi người sẽ nguyện ý học chung với dân chạy nạn sao?
- Không nguyện ý!
Lúc này có người đứng dậy
rất nhanh, càng ngày càng nhiều người đứng dậy
không ít người đều đứng ở sau lưng Lý Phong, biểu thị ủng hộ gã
không có cách nào, ông nội gã là trưởng lão nội viện, phụ trách sát hạch đệ tử, về sau bọn hắn muốn gia nhập nội viện, đó là tuyệt đối không thể đắc tội Lý Phong này
nhìn thấy mọi người giúp đỡ chính mình, Lý Phong lập tức cười đắc ý:
- Ngươi xem, mọi người cũng không nguyện ý học chung với dân chạy nạn
Diệp Quan nhìn thoáng qua Lý Phong cùng với những người đứng sau lưng gã kia, khẽ gật đầu:
- Chuyện này dễ xử lý, khai trừ đám người các ngươi là được rồi
- Ha ha!
Lý Phong đột nhiên nở nụ cười:
- Khai trừ chúng ta? Thật sự là chuyện cười lớn, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ta cho ngươi biết, ông nội của ta là Lý Cương, chính là trởi ở Quan Huyền học viện!
Diệp Quan lập tức có chút im lặng, hắn phát hiện ra, khi một số người tầng dưới chót thu hoạch được quyền lợi, liền càng cuồng vọng hung hăng càn quấy, lạm dụng vô tội vạ
Chu Phạm không nhịn được bật cười
lúc này, Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên kéo Diệp Quan sang một bên, nàng cả giận nói:
- Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?
Diệp Quan nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm trầm giọng nói:
- Ta biết ngươi có chút bản lãnh, nhưng ngươi có biết đây là địa phương nào không? Đây là Quan Huyền học viện, trong này, những trưởng lão kia tùy tiện thao túng một chút liền có thể khiến ngươi sống không bằng chết!
Diệp Quan chân thành nói:
- Không sợ, gã có ông nội, ta cũng có ông nội
Chúc Hạnh Nhiễm: "…"
- Ông nội ngươi?
Ở một bên, Lý Phong đột nhiên nở nụ cười:
- Ngươi có dám gọi ông nội ngươi ra đây đơn đấu với ông nội của ta?
Chu Phạm cười đến run rẩy bả vai
Diệp Quan cười nói:
- Ông nội của ta hẳn là sẽ không đi tới đơn đấu với ông nội ngươi
Lý Phong cười nhạo nói:
- Cho ông ta một trăm cái lá gan ông ta cũng không dám
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Chu Phạm cười đến run rẩy cả người, trừng mắt liếc nàng, mà Chu Phạm thì cười càng hung
đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ cách đó không xa:
- Viện chủ đến!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, cách đó không xa, một nam tử trung niên đang bước nhanh đi tới