Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2985 - Chương 2985: Sơ Sót

Chương 2985: Sơ Sót Chương 2985: Sơ Sót

CHƯƠNG 2985

SƠ SÓT

dần dần, màu đỏ trên mặt Chu Phàm chuyển sang một loại đỏ khác, đó là một loại ửng hồng, tăng thêm có chút ngượng ngùng nên lúc này trông nàng rất quyến rũ

không biết qua bao lâu, Chu Phạm dường như cảm giác được cái gì, đột nhiên nói:

- Cho ta hết

câu nói này trong nháy mắt khiến cho máu nóng toàn thân Diệp Quan dâng trào, hắn không nhẫn nại nữa

như vỡ đê

nước tràn ra!

Một lát sau, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện giọt nước, giọt nước trong suốt như ngọc, dưới ánh nắng chiếu rọi, hết sức không đứng đắn…

Tiên Bảo Các, trong đại sảnh

Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ, bọn họ đang nhìn một toà tháp

Diệp Quan lúc đi đến phòng bếp, cố ý để toà tháp này lại đây

Chúc Đào có chút hiếu kỳ đánh giá Tháp nhỏ trước mắt:

- Đây là bảo bối gì??

Nói xong, y liền muốn sờ, nhưng lại bị Khương đại thẩm ngăn cản, nàng trừng mắt liếc Chúc Đào:

- Đừng có sờ loạn, sờ hỏng thì làm sao bây giờ??

Tháp nhỏ: "…"

Đúng lúc này, Diệp Quan cùng với Chu Phạm đi ra, trên tay bọn họ bưng một vài món ăn, đều là một số món ăn hàng ngày

nhìn thấy Diệp Quan cùng với Chu Phạm, Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm vội vàng đứng lên

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Các ngươi ngồi đi

nói xong, hắn cùng với Chu Phạm đặt món ăn lên bàn

bốn người sau khi ngồi xuống, Diệp Quan thu Tháp nhỏ vào, tiếp theo, hắn lại lấy ra hai bình rượu

Chúc Đào nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:

- Diệp tiểu đệ, ăn cơm ở đây rất đắt đúng không?

Diệp Quan cười nói:

- Cũng bình thường

nói xong, hắn rót cho Chúc Đào một chén rượu:

- Nếm thử đi, đây là rượu ta mang tới từ Hệ Ngân Hà, mùi vị rất không tệ

Chúc Đào do dự một chút, sau đó bưng chén rượu lên uống một ngụm, rượu vào cổ họng, nóng rát, Chúc Đào lại nhếch miệng cười một tiếng:

- Đây là rượu sao?

Diệp Quan cười nói:

- Mùi vị như thế nào?

Chúc Đào gật đầu:

- Có chút cay, nhưng cảm giác rất tốt

Diệp Quan cười ha ha một tiếng, sau đó nói:

- Đào lão ca, Khương đại thẩm, mau dùng bữa

nhìn thấy Diệp Quan cùng với Chu Phạm bình dị gần gũi như thế, Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm cũng dần dần thả lỏng…

Qua ba lần rượu, Diệp Quan đột nhiên nói:

- Chúc Đào lão ca, ngươi về sau muốn sống cuộc sống như thế nào?

Nghe được Diệp Quan, Chúc Đào hơi ngẩn ra, chợt nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta là một người bình thường, ta cảm thấy, ta chỉ cần có một phần công việc ổn định, có thể nuôi sống gia đình là được

- Không đủ!

Lúc này, Khương đại thẩm một bên đột nhiên nói:

- Bệnh tật cũng tốn tiền, nuôi con ăn học cũng tốn tiền, mua nhà tốt cũng tốn tiền…

Chúc Đào đột nhiên nói:

- Thực ra thì sống sót cũng đã khó khăn lắm rồi

lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Diệp Quan cùng với Chu Phạm dần dần biến mất

Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm đều là đến từ Di Khí Đại Lục, bọn họ đã từng sống trong hoàn cảnh đó nên họ biết cuộc sống khó khăn như thế nào

Chúc Đào đột nhiên nói:

- Diệp tiểu đệ, trước đó bọn họ đều gọi ngươi là viện trưởng… ngươi là viện trưởng Quan Huyền học viện sao?

Diệp Quan khẽ gật đầu:

- Đúng vậy

Chúc Đào lập tức kích động nói:

- Chính là viện trưởng học viện mà Tiểu Nhiễm theo học kia??

Diệp Quan cười nói:

- Đúng thế

Chúc Đào kích động không thôi:

- Diệp tiểu đệ…

Ở một bên, Khương đại thẩm đột nhiên đập một bàn tay vào trên đùi Chúc Đào:

- Gọi là viện trưởng

Chúc Đào ngượng ngập cười cười:

- Viện… trưởng

Diệp Quan cười nói:

- Ta vẫn thích ngươi gọi ta là Diệp tiểu đệ

Chúc Đào có chút ngượng ngùng sờ đầu của mình, y lúc này có chút men say, trò chuyện cùng với Diệp Quan, nhưng về sau cũng thoải mái hơn rất nhiều

mà Khương đại thẩm ngay từ đầu còn có chút câu thúc, nhưng về sau cũng thoải mái hơn, tán gẫu một chút chuyện phiếm đại lục với Chu Phạm…

Cứ như vậy, bữa ăn kéo dài đến tận khuya

ở bên ngoài Tiên Bảo Các

Diệp Quan cùng với Chu Phạm chậm rãi đi trên đường phố yên tĩnh, ánh trăng chiếu vào trên người bọn hắn, dát lên thân ảnh của bọn hắn một tầng lụa mỏng màu bạc thần bí

đường phố về đêm yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ

Diệp Quan đột nhiên giữ chặt tay Chu Phạm, sau đó nói khẽ:

- Trọng tâm của chúng ta trước đây vẫn luôn ở trên những văn minh vũ trụ có nền văn minh võ đạo tương đối cao kia, từ đó không để ý đến một số đại lục bình thường, rất nhiều nơi tại vùng vũ trụ này, còn có rất nhiều người bình thường

Chu Phạm khẽ gật đầu:

- Chúng ta đúng là sơ sót

sinh tồn?

Mặc kệ là nàng hay là Diệp Quan, kỳ thật từ lúc mới bắt đầu liền không có mối nguy sinh tồn, nhưng ở bên trong vùng vũ trụ này, vẫn còn rất nhiều nơi mà ngay cả việc sinh tồn cũng là một vấn đề

hơn nữa, sau sự việc này, bọn hắn mới chính thức ý thức được tầm quan trọng của những quan chức ở những địa phương này đối với người dân địa phương

Bình Luận (0)
Comment