CHƯƠNG 3033
HÁCH LIÊN KỲ
Diệp Quan nói:
- Làm sao?
Bàn Lăng khẽ lắc đầu:
- Không có cái gì… ngươi đến lúc đó hãy bảo trọng
Diệp Quan cau mày, tình huống này làm sao có chút cảm giác không đúng?
Đúng lúc này, Bàn Lăng đột nhiên nói:
- Chúng ta đã đến Cửu Châu Tháp
Diệp Quan thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía nơi xa, nói khẽ:
- Tháp Gia, tỷ tỷ có người bảo bọc hay không?
Tháp nhỏ nói khẽ:
- Đã rất lâu không có gặp Tú Chủ
Cửu Châu Tháp!
Cửu Châu Tháp ở trong toàn bộ Cửu Châu Vực, đây chính là vô cùng nổi danh, bởi vì nơi này có Cửu Châu Bảng, hội tụ vô số thiên kiêu đến từ chín châu
Bàn Lăng mang theo Diệp Quan tiến vào một tòa cổ thành, toàn bộ cổ thành có rất ít phòng ốc kiến trúc, chỉ có vài ngôi nhà rải rác, mà ở chính giữa thành cổ, có một tòa tháp cao, cao vút trong mây, vô cùng hùng vĩ
Bàn Lăng nhìn toà tháp cao kia:
- Đây là Cửu Châu Tháp, địa phương mà vô số thiên tài yêu nghiệt ưa thích, ở bên trong, có vô số đối thủ để thực chiến ma luyện chính mình
Diệp Quan cười nói:
- Đại tiểu thư ngươi…
Bàn Lăng đột nhiên nói:
- Gọi ta Bàn Lăng là được
Diệp Quan mỉm cười:
- Bàn Lăng cô nương, ngươi có từng đánh bảng này chưa?
Bàn Lăng gật đầu:
- Từng đánh, nhưng thành tích cũng không tốt, chỉ từng tiến vào hai mươi vị trí đầu
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Như vậy xác thực không tốt lắm
Bàn Lăng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Quan, không nói lời nào
Diệp Quan không hiểu ra sao:
- Làm sao vậy?
Bàn Lăng lắc đầu, không nói gì
hai mươi vị trí đầu!
Kỳ thật cái thành tích này, đã vô cùng khinh khủng
nhưng nàng cũng không nói thêm gì, bởi vì nàng đã nhìn ra, Diệp Quan đối với bảng này căn bản không hiểu rõ
Bàn Lăng mang theo Diệp Quan đi về phía nơi xa, trên đường đi, bọn hắn gặp được không ít người, phần lớn cũng còn rất trẻ, nhưng khí tức đều phi thường mạnh mẽ
Bàn Lăng mang theo ba người Diệp Quan đi tới một nhà tửu lâu, bọn hắn đi vào tầng cao nhất, sau khi ngồi xuống, một vị nữ tử mặc thanh sam đi đến, nàng nhìn thấy Bàn Lăng, cười nói:
- Bàn Lăng, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây
Bàn Lăng cười nói:
- Đưa bằng hữu tới, thuận tiện tới thăm ngươi một chút!
Nói xong, nàng nhìn về phía ba người Diệp Quan, giới thiệu nói:
- Đây là Lâm Lập, chúng ta vừa thu, vị bên cạnh này là Diệp Quan công tử, tỷ tỷ của hắn là Diệp An!
Diệp An!
Lời vừa nói ra, con mắt của nữ tử thanh sam kia lập tức mở to, nàng nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi là đệ đệ của Diệp An?
Diệp Quan mỉm cười:
- Đúng thế
vẻ mặt của nữ tử thanh sam đột nhiên trở nên cổ quái
nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Diệp Quan lập tức có chút im lặng, những người này làm sao vừa nghe đến tỷ tỷ Diệp An liền lộ ra bộ dáng này?
Nữ tử thanh sam liếc mắt đánh giá Diệp Quan, cười nói:
- Quả nhiên rất giống
Bàn Lăng nhìn về phía Diệp Quan:
- Nàng tên là Hách Liên Kỳ, cũng nhận biết với tỷ ngươi
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Kỳ cô nương, hạnh ngộ
Hách Liên Kỳ cười nói:
- Không nghĩ tới nàng lại còn có đệ đệ, nàng trước đó vậy mà đều không có nói với chúng ta
Diệp Quan nói:
- Hai tỷ đệ chúng ta cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều!
Hách Liên Kỳ khẽ gật đầu:
- Nàng hiện tại hẳn là đang bận, ngươi đoán chừng phải chờ một chút
Diệp Quan cười nói:
- Được
mà Bàn Lăng một bên thì đứng lên, nàng nhìn về phía Diệp Quan:
- Chúng ta còn muốn đi Cửu Châu Thành, liền không ở đây với ngươi, nhìn thấy tỷ ngươi, thay ta chào hỏi nàng
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Bàn Lăng nhìn về phía Hách Liên Kỳ:
- Chiếu cố một chút
Nói xong, nàng đi ra ngoài cửa
Lâm Lập đi đến trước mặt Diệp Quan, y nhếch miệng cười một tiếng:
- Diệp ca, chúng ta sau này còn gặp lại
Diệp Quan cười cười, sau đó lấy ra một quyển trục đặt vào trong tay y:
- Đây là chính một môn kiếm kỹ ta sáng tạo, tên là Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, ngươi có khả năng học một thoáng
Tháp nhỏ nói:
- Ngươi thật không biết xấu hổ
Diệp Quan: "…"
Lâm Lập tiếp nhận quyển trục, sau đó nói:
- Diệp ca, ngươi hãy lăn lộn cho tốt, ta sẽ tới nương tựa ngươi
Diệp Quan: "…"
Sau khi đám người Bàn Lăng đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại có Diệp Quan cùng với Hách Liên Kỳ, Hách Liên Kỳ đánh giá Diệp Quan, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa nhàn nhạt
Diệp Quan lắc đầu cười một tiếng:
- Kỳ cô nương, ngươi nhìn ta như vậy… ta cảm thấy có chút không thích ứng
Hách Liên Kỳ cười ha ha một tiếng:
- Ngươi giống như tỷ ngươi vậy, có đôi khi loè loẹt
Diệp Quan cười nói:
- Ngươi và tỷ ta là nhận thức như thế nào?
Hách Liên Kỳ ngồi xuống, nàng cười nói:
- Không đánh nhau thì không quen biết
Diệp Quan lập tức hơi kinh ngạc:
- Đánh nhau?