Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3156 - Chương 3156: Ra Ngoài

Chương 3156: Ra Ngoài Chương 3156: Ra Ngoài

CHƯƠNG 3156

RA NGOÀI

Thiên Thần khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một đạo quyển trục đưa cho vị Biên Hoang Vệ kia:

- Ta vừa mới gặp cường giả Thái Cổ yêu tộc ở trong trấn nhỏ, đối phương có thể vô thanh vô tức tiến vào bên chúng ta, chuyện này cực kỳ không tầm thường… ta đã viết báo cáo kỹ càng, còn thỉnh làm phiền giao cho Biên Hoang Vương

vị Biên Hoang Vệ kia gật đầu:

- Có thể

nói xong, đối phương tiếp nhận quyển trục

Thiên Thần nhìn thoáng qua chỗ sâu đại điện, làm một lễ thật sâu, sau đó mang theo A Ông quay người rời đi

sau nửa canh giờ, Diệp Quan cùng với Phạm Thiện đi theo hai người Thiên Thần ra ngoài trấn. Mà trên đường đi, có không ít người đều vây quanh nơi này, đều là người trấn nhỏ

bởi vì trận biến cố Tường Biên Hoang lúc trước, toàn bộ người trấn nhỏ đều lòng người bàng hoàng, cho rằng bên kia có cái gì sắp đánh tới, bởi vậy, tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài

Thiên Thần tự nhiên không có khả năng mang theo tất cả mọi người ra ngoài, y mặc dù là hoàng tử, nhưng còn chưa có quyền lợi lớn như vậy

Tiểu Thiện tỷ tỷ!

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng. Phạm Thiện quay người nhìn lại, người gọi nàng chính là Chu Tiểu Man kia. Phạm Thiện đi đến trước mặt Chu Tiểu Man, nàng vuốt vuốt đầu nhỏ Chu Tiểu Man, sau đó nói:

- Chiếu cố tốt con thỏ tỷ tỷ cho ngươi, biết không?

Chu Tiểu Man nói:

- Tiểu Thiện tỷ tỷ, bọn hắn đều nói người trong trấn nhỏ đều sẽ chết, là thật sao?

Phạm Thiện yên lặng

Chu Tiểu Man do dự một chút, sau đó nói:

- Ta không muốn chết…

Phạm Thiện quay người nhìn về phía Diệp Quan, trong mắt đã có sương mù bốc lên

Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, hắn đi đến bên cạnh Phạm Thiện, hắn vuốt vuốt đầu nhỏ Chu Tiểu Man, mỉm cười nói:

- Trong thời gian ngắn, ngươi hẳn là sẽ không chết, bởi vì bên kia không có đánh tới nhanh như vậy

Chu Tiểu Man vội hỏi:

- Vậy thời gian dài thì sao?

Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Vậy chỉ có thể chúc ngươi may mắn

Chu Tiểu Man:

Phạm Thiện liếc Diệp Quan một cái, sau đó nhìn về phía Chu Tiểu Man:

- Tiểu Man, tỷ tỷ sau khi rời khỏi đây liền tu luyện, chờ tỷ tỷ trở nên mạnh mẽ, liền tới cứu ngươi

ánh mắt của Chu Tiểu Man sáng lên, vội vàng nói:

- Tốt tốt

lúc này, Thiên Thần một bên đột nhiên đi ra:

- Chư vị, Ở trên Tường Biên Hoàng, có người rất lợi hại trấn thủ, cho nên, mọi người không cần quá lo lắng

nghe được Thiên Thần, người trấn nhỏ đều là thở dài một hơi

Thiên Thần thế nhưng là đại quan tới từ bên ngoài, lời nói vẫn là rất đáng tin

Thiên Thần nhìn về phía Diệp Quan:

- Diệp huynh, chúng ta đi thôi

Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó lôi kéo Phạm Thiện đi theo hai người Thiên Thần ra bên ngoài

sau khi đi đến cuối đường, không gian trước mặt bọn họ đột nhiên như là sóng nước nhộn nhạo, Tiểu Thiện thấy một màn này khiếp sợ không thôi

ngay vào lúc sắp xuyên qua mảnh thời không đặc thù kia, một vị thị vệ đột nhiên ngăn ở trước mặt mấy người, thị vệ kia làm một lễ thật sâu đối với Thiên Thần:

- Cửu điện hạ

Thiên Thần cười nói:

- Ta mang hai người ra ngoài

thị vệ lập tức có chút khó khăn

Thiên Thần đột nhiên nói:

- Cương Trầm, ngươi có một đệ đệ tên là Cương Bản, đúng không?

Thị vệ vội vàng gật đầu:

- Đúng thế

Thiên Thần nói:

- Trong phủ ta còn thiếu một vị thị vệ, ta cảm thấy y rất không tệ

thị vệ nghe vậy, lập tức mừng rỡ, vội vàng làm một lễ thật sâu:

- Đa tạ Cửu điện hạ

Thiên Thần khẽ gật đầu, sau đó mang theo Diệp Quan cùng với Phạm Thiện đi ra bên ngoài

thị vệ kia vội vàng lui sang một bên

vào sau khi xuyên qua mảnh thời không đặc thù kia, mọi người đi tới một con đường lớn

Thiên Thần quay người nhìn về phía Diệp Quan, cười nói:

- Diệp huynh, chúng ta từ biệt tại đây!

Diệp Quan gật đầu:

- Sau này còn gặp lại

Thiên Thần cười nói:

- Diệp huynh, hai kiện thần vật kia của ngươi ngày sau nếu như thật sự nhận ta làm chủ, ngươi cũng đừng hối hận

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Nếu như bọn hắn không nhận ngươi làm chủ nhân, đến lúc đó ta sẽ đổi phương thức khác đền bù tổn thất cho ngươi

Thiên Thần cười ha ha một tiếng:

- Diệp huynh, ngươi thật là thú vị, sau này còn gặp lại

nói xong, y mang theo A Ông quay người hóa thành một vệt ánh vàng phóng lên tận trời

một màn này làm cho Phạm Thiện lập tức mở to hai mắt:

- Oa… thật sự có thể bay!

Diệp Quan cười cười, đang muốn nói chuyện, sau một khắc, sắc mặt của hắn kịch biến, chỉ thấy chân trời đột nhiên nổ tung ra, tiếp theo, hai vệt ánh vàng kia rơi thẳng xuống một ngọn núi lớn

Ầm ầm!

Ở nơi xa, ngọn núi lớn mấy ngàn trượng kia vỡ nát ầm ầm, vô số khói bụi phóng lên tận trời, đá vụn bắn tung toé

- Không tốt!

Diệp Quan trầm giọng nói:

- Nhất định là người áo đen lúc trước kia…

Bình Luận (0)
Comment