Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3166 - Chương 3166: Kê Tướng

Chương 3166: Kê Tướng Chương 3166: Kê Tướng

CHƯƠNG 3166

KÊ TƯỚNG

Lão giả gật đầu, cung kính nói:

- Thỉnh điện hạ nhanh đi

nhanh đi!

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của lão giả, Thiên Thần khẽ gật đầu:

- Được

đi hai bước, y dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía A Ông:

- Huyền Vân Cư kia không đơn giản, để người của ngươi tùy thời chú ý quan tâm tình huống của Diệp huynh, lúc cần thiết, có thể không cần chờ mệnh lệnh của ta, trực tiếp ra tay, hiểu chưa?

A Ông gật đầu:

- Hiểu rõ

Thiên Thần quay người rời đi

một khắc đồng hồ sau, Thiên Thần đi theo lão giả đi tới hoàng cung, bởi vì hoàng cung là cấm địa, nghiêm cấm bất luận người nào bay lượn, bởi vậy, bọn hắn chỉ có thể đi bộ

trên đường đi, Thiên Thần đột nhiên hỏi:

- Vũ thúc, nương tìm ta làm cái gì?

Vũ thúc lắc đầu:

- Lão nô không biết

Thiên Thần yên lặng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt y như là bóng đêm này, dần dần trở nên có chút ảm đạm

đúng lúc này, đối diện có một lão giả đâm đầu đi tới, lão giả mặc một bộ nho bào, trong tay cầm một quyển sách cổ, trên thân phát tán khí tức nho nhã

nhìn thấy người tới, Vũ thúc hơi hơi thi lễ:

- Kê Tướng

Kê Tướng!

Tướng quốc Thiên Mộ Vương Triều, đứng đầu quan văn, môn sinh trải rộng thiên hạ, là một trong hai đại công thần chí cao năm đó phụ trợ Thiên Mộ Đế đăng cơ, được xưng là Đế Sư, cũng là sư phó Đại hoàng tử bây giờ, nhân vật trọng yếu trong phái hệ Đại hoàng tử

Thiên Thần vào lúc nhìn thấy Kê Tướng, cũng không có hành lễ, mặc dù địa vị của đối phương cực cao, nhưng y dù sao cũng là một vị hoàng tử

Kê Tướng cũng không có hành lễ đối với Thiên Thần, lão nhìn thoáng qua Thiên Thần:

- Thần điện hạ, nghe nói ngươi mang đi hai vị tội dân tại biên hoang

Diệp Quan nhíu mày

Kê Tướng đi đến bên cạnh Thiên Thần, bình tĩnh nói:

- Chuyện này không đúng

nói xong, lão nhanh chân đi về phía nơi xa

vẻ mặt của Thiên Thần âm u như nước

Vũ thúc đột nhiên nói:

- Điện hạ, chúng ta đi thôi

nói xong, Vũ thúc mang theo Thiên Thần đi về hướng hậu cung

chỉ chốc lát, Vũ thúc mang theo Thiên Thần xuyên qua một vườn hoa, đi đến trước một tòa đại điện xa hoa, Vũ thúc cung kính thi lễ đối với đại điện, sau đó lui xuống

Thiên Thần đi vào, ở vị trí gần cửa sổ trong đại điện, nơi đó có một vị mỹ phụ mặc cung trang ngồi, nhìn từ bề ngoài, tuổi tác chừng ba mươi tuổi, thành thục nở nang

Tần nương nương!

Thiên Thần đi tới, cười nói:

- Nương

Tần nương nương buông xuống sách cổ ở trong tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiên Thần, mỉm cười nói:

- Trở về rồi?

Thiên Thần gật đầu:

- Ừm

Tần nương nương mỉm cười nói:

- Ngồi đi

Thiên Thần trực tiếp ngồi ở trước mặt Tần nương nương, y cầm một khỏa linh quả trên mặt bàn liền gặm:

- Nương, lúc trước ta ở bên ngoài gặp được một vị bằng hữu rất không tệ, rất đẹp trai, chỉ kém hơn ta một chút, ta cảm thấy có thể giới thiệu muội tử cho hắn

Tần nương nương mỉm cười nói:

- Tên là Diệp Quan, đúng không?

Thiên Thần liền vội vàng gật đầu:

- Đúng vậy đúng vậy, nương thật là lợi hại, nhi tử cái gì cũng đều không thể gạt được nương

Tần nương nương cầm một quả nho trước mặt, nàng nhẹ nhàng lột vỏ, sau đó đưa cho Thiên Thần, Thiên Thần nhếch miệng cười một tiếng, tiếp nhận liền muốn ăn, mà lúc này, Tần nương nương đột nhiên nói:

- Hai người kia, phải chết

ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng không thể nghi ngờ

quả nho đã ở trong miệng, nhưng Thiên Thần lại nhả ra, sau đó đặt ở trên mặt bàn:

- Nương, hắn đã cứu mạng ta

Tần nương nương nhìn về phía Thiên Thần:

- Sự tình ngươi dẫn bọn hắn đi ra, Đại hoàng tử nhất mạch kia đã biết, Kê Tướng đã đi phát động hết thảy ngôn quan tới vạch tội ngươi, việc này chúng ta không chiếm lý, đối kháng cùng với bọn hắn, sẽ gặp nhiều thua thiệt

Thiên Thần lại nói:

- Hắn đã cứu ta

Tần nương nương nhìn về phía Thiên Thần, nụ cười trên mặt dần dần tan biến:

- Lấy toàn cục làm trọng

Thiên Thần lắc đầu:

- Mẹ, Thiên Thần ta không phải một người tốt lành gì, nhưng sự tình lấy oán trả ơn, ta không làm được

Tần nương nương nói:

- Nương sẽ làm cho ngươi

- Không được!

Thiên Thần thoáng cái liền đứng lên, y nhìn mỹ phụ trước mặt, nói một lần nữa:

- Nương, hắn đã cứu mạng của con trai nương

Tần nương nương nhìn chằm chằm Thiên Thần:

- Có thể đền bù tổn thất cho người nhà hắn, nhưng hắn phải chết

Thiên Thần có chút phẫn nộ, nhưng y vẫn là cưỡng ép nhịn xuống, y hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống, chậm rãi nói:

- Nương, nương có từng nghĩ tới, ta nếu như giết hắn, ta sẽ biến thành cái gì không? Vong ân phụ nghĩa? Nương hi vọng con của nương là một người vong ân phụ nghĩa sao?

Tần nương nương bình tĩnh nhìn chằm chằm Thiên Thần:

- Ngươi muốn trèo lên đế vị, liền không thể quá nhân từ, hiểu không?

Thiên Thần lắc đầu, sau đó chân thành nói:

- Nương, ta từ nhỏ đã muốn làm hoàng đế, sau đó trở thành vạn cổ nhất đế…

Bình Luận (0)
Comment