Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3225 - Chương 3225: Có Thể

Chương 3225: Có Thể Chương 3225: Có Thể

CHƯƠNG 3225

CÓ THỂ

tiểu hòa thượng vội nói:

- Không đi là được!

Lão hòa thượng mỉm cười:

- Ta không xuống địa ngục, người nào xuống địa ngục?

Nói xong, lão xuất ra một bản Phật Kinh đưa cho tiểu hòa thượng:

- Sau khi sư phó đi, ngươi có thể đi về hướng hậu sơn, nơi đó có một toà truyền tống trận, truyền tống trận này dẫn đến Hệ Ngân Hà, sau khi đi Hệ Ngân Hà, ngươi đi một đến địa phương tên là Phạm Tịnh Sơn, nơi đó có một người quét rác, tên là chủ nhân Đại Đạo bút, ngươi nói với y, là ta để cho ngươi đi tìm y, sau khi đi theo y, học hỏi y thật tốt, nghe lời y thật tốt…

Tiểu hòa thượng mặt mũi tràn đầy không nỡ:

- Sư phó…

Lão hòa thượng mỉm cười:

- Duyên sư đồ giữa ta và ngươi kết thúc ở đây, không có địa phương gì có thể thương cảm

nói xong, lão nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu tiểu hòa thượng, sau đó quay người rời đi

vào sau khi lão hòa thượng rời đi Cổ Tự

- Ông

đột nhiên, tòa Cổ Tự yên lặng không biết bao nhiêu vạn năm này đột nhiên vang lên một tiếng chuông, tiếng chuông kéo dài, chậm rãi lan ra tinh hà vũ trụ…

Cửu Châu Chủ sau khi rời đi Cổ Tự, gã hướng về phía trước bước ra một bước, trong chốc lát, thời không chung quanh gã trực tiếp trở nên mờ đi, qua trong giây lát, khi gã hạ xuống một bước này, người gã đã xuất hiện ở bên trong một mảnh tinh không, ở trước mặt hắn cách đó không xa, nơi đó có một viên tinh cầu màu cam

Cửu Châu Chủ hơi hơi thi lễ đối với viên tinh cầu màu cam kia:

- Xin ra mắt tiền bối

một lát sau, bên trên tinh cầu màu cam truyền đến một thanh âm:

- Có chuyện gì?

Cửu Châu Chủ nói:

- Xin tiền bối rời núi

thanh âm kia cười nói:

- Các ngươi thật là biết chơi

Cửu Châu Chủ yên lặng

thanh âm kia tiếp tục nói:

- Chúng ta truy cầu Đại Đạo khác biệt, không phải người một đường, hiểu không?

Cửu Châu Chủ khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ

nói xong, gã quay người muốn đi, nhưng lúc này, thanh âm kia lại nói:

- Chẳng qua, ta cũng là có thể giúp đỡ các ngươi một chút sức lực

Cửu Châu Chủ lập tức mừng rỡ, gã hơi hơi thi lễ:

- Đa tạ tiền bối

nói xong, gã quay người đi về phía viên tinh cầu màu xanh nước biển nơi xa kia

lúc này, thanh âm kia đột nhiên nói:

- Đừng tiến về phía trước

Cửu Châu Chủ dừng bước lại, gã sau khi yên lặng một lát, khẽ gật đầu, sau đó quay người tan biến trong tinh hà vũ trụ. bốn phía khôi phục yên tĩnh

Phạm Tịnh Sơn, tháng mười

lúc này đang cuối thu, trời mưa rơi lác đác, tăng thêm địa thế đặc thù, mùa hè không nóng bức, mùa đông cực kỳ lạnh giá, cho nên tuy chưa bước vào mùa đông, nhưng lại rất lạnh, du khách tới núi này du ngoạn đều là mặc quần áo dày, chỉ có một số nữ tử yêu cái đẹp còn mặc váy ngắn mát mẻ

ở trước một ngôi đại điện, chủ nhân Đại Đạo bút ngồi trên ghế đá, trước mặt có một bàn cờ, y tay trái chấp trắng, tay phải chấp đen, hai mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư không nói

cũng không biết trải qua bao lâu, mưa càng ngày càng nặng hạt, chẳng mấy chốc giống như đổ thùng nước trên sông

khách nhân du ngoạn bốn phía dồn dập tiến vào điện tránh mưa

đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên ngồi ở trước mặt chủ nhân Đại Đạo bút

chủ nhân Đại Đạo bút ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, không nói lời nào

nữ tử kẹp một quân cờ trắng thả xuống bàn cờ, cờ trắng vốn đang ở thế bất lợi bỗng trỗi dậy

chủ nhân Đại Đạo bút chẳng qua là cười nhạt một tiếng, sau đó lấy ra một quân cờ đen đặt trên bàn cờ, cờ trắng trong nháy mắt lại ở thế yếu

nhưng vào lúc này, nữ tử đưa tay nhẹ nhàng vung lên, bàn cờ kia trực tiếp hóa thành bột mịn

nữ tử nhìn chủ nhân Đại Đạo bút, không nói lời nào

chủ nhân Đại Đạo bút yên lặng

bên ngoài, mưa rơi xối xả, phảng phất như bầu trời nổ tung

một lát sau, chủ nhân Đại Đạo bút khẽ gật đầu:

- Có thể

nữ tử đứng dậy đi ra phía ngoài, mà ở trong nháy mắt nàng bước vào màn mưa, mưa vậy mà trực tiếp biến mất

tất cả mọi người bốn phía ngạc nhiên không thôi…

Tại Tuế Nguyệt trường hà

ở trước tiểu trấn nơi nào đó, một vị nữ tử mặc áo bào trắng lẳng lặng nằm ở trên ghế nằm

lúc này, mây trắng chân trời đột nhiên có chút ửng hồng, thoáng qua, sau lưng nữ tử đột nhiên vang lên một tiếng bước chân

nữ tử áo bào trắng mở hai mắt ra…

Không biết qua bao lâu, Diệp Quan chậm rãi mở hai mắt ra, đỉnh đầu là một mảnh tinh không cuồn cuộn, sâu không thấy đáy

đầu hắn hỗn loạn, như là rót bột nhão

- Ngươi đã tỉnh?

Lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm hưng phấn

Diệp Quan quay đầu nhìn lại, chính là Phạm Thiện, nha đầu này hốc mắt ửng đỏ, đang lộ vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn

Diệp Quan dùng sức lắc đầu, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo một chút, hắn mỉm cười:

- Ta lần này ngủ bao lâu?

Bình Luận (0)
Comment