CHƯƠNG 3393
ĐẾ KIẾM TÔNG
vẻ mặt nàng lập tức có chút mất tự nhiên, liếc Diệp Quan một cái, nhìn thấy Diệp Quan nhíu mày suy ngẫm, không có chú ý bên này, vẻ mặt lúc này mới khá hơn một chút, sau đó bắt đầu ăn, nhưng trong lòng cũng có phần quái lạ
đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dường như phát hiện ra cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cau mày
Diệp Quan nói:
- Làm sao?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói:
- Bên ngoài có nhiều thêm rất nhiều Kiếm Tu, có thể là tới vì ngươi
mấy trăm Kiếm Tu!
Diệp Quan quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó cười nói:
- Có phải là vì thanh tàn kiếm kia
nói xong, hắn lấy thanh tàn kiếm kia ra
kiếm này cũng không hoa lệ, thân kiếm che kín dấu vết tuế nguyệt, hoa văn khắc trên đó cũng đã mơ hồ không rõ, lưỡi kiếm cũng có chút lỗ hổng, mũi kiếm mặc dù còn, nhưng lại mảy may không cảm giác thấy sắc bén, thoạt nhìn, không có bất kỳ chỗ đặc thù gì
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thanh kiếm kia, có chút hiếu kỳ, nàng có thể cảm giác được thanh kiếm này bất phàm, nhưng cũng chỉ thế thôi
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Kiếm này thật sự không đơn giản, đây là một thanh Đế Binh
Đế Binh!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức hơi kinh ngạc, nàng nhìn về phía Diệp Quan, trong đôi mắt mang theo một tia tò mò cùng với nghi hoặc
Đế Binh là cái gì?
Đó chính là thần binh Đại Đế đã từng dùng qua, từng thu được lực lượng Đại Đế gia trì, loại thần vật này, cũng không phải bình thường, là thần vật cấp bậc cao nhất vùng vũ trụ trước mắt này
đương nhiên, Thanh Huyền kiếm của Diệp Quan khác biệt, nó là Đế Binh, nhưng lại là Đại Đế, đây là có khác biệt phi thường lớn
Diệp Quan cười nói:
- Kinh ngạc không?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua thanh tàn kiếm này:
- Nếu là Đế Binh, như vậy hẳn là bội kiếm của vị tiên tổ Đế Kiếm Tông kia, khó trách những Kiếm Tu kia sẽ không bỏ qua
Diệp Quan có chút hiếu kỳ:
- Đế Kiếm Tông?
Hắn hiện tại đối với Đế Giả thời đại này còn có các đại thế lực Thập Hoang cũng còn chưa hiểu rõ lắm
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu:
- Vị Đại Đế Đế Kiếm Tông kia rất không bình thường, là vị Đại Đế thứ hai từ sau tiên tổ Đệ Nhất tộc chúng ta, nhưng từ đó về sau, Đế Kiếm Tông này cũng không còn sinh ra Đại Đế, chẳng qua, cũng không có ai dám lấn bọn hắn, bởi vì thực lực bản thân của những Kiếm Tu này rất mạnh, cũng đều hết sức đoàn kết, bởi vậy, mọi người cũng không nguyện ý trêu chọc bọn hắn
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói:
- Bọn hắn nếu như dám động thủ, đều phải chết
Đế Kiếm Tông tuy mạnh, nhưng Đệ Nhất tộc cũng không sợ, hơn nữa, đây là địa bàn của Đệ Nhất tộc
Diệp Quan nhìn thoáng qua Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại yên lặng gắp một miếng sườn xào chua ngọt, dường như phát giác được ánh mắt của Diệp Quan, nàng dừng một chút, nhưng vẫn là bỏ vào trong miệng
cả dĩa sườn xào chua ngọt trong bất tri bất giác liền đã bị nàng ăn sạch!
Diệp Quan cười cười, sau đó nhìn về phía thanh tàn kiếm trong tay này, kỳ thật, lúc vừa mới tiếp xúc thanh tàn kiếm này, Linh của thanh tàn kiếm này liền đã thành lập thần tâm liên hệ với hắn, muốn đi vào trong thức hải của hắn, thần phục hắn
Diệp Quan có thể cảm giác được, nó hết sức suy yếu, muốn đi vào trong đầu của hắn ôn dưỡng chính mình
nó không ngừng đau khổ cầu khẩn!!
Bởi vì đây đối với nó mà nói, thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở, đã cách nhiều năm, lại một lần nữa gặp được một vị Kiếm Đế, đây đối với nó mà nói, quả thực liền là cơ hội thượng thiên ban cho nó, bởi vậy lúc nghe lời của nữ tử áo đen kia, nó giận đến suýt nữa trực tiếp chặt nàng
Diệp Quan nói trong lòng:
- Ta có thể phát giác được, Linh của ngươi cũng không đầy đủ, đây là có chuyện gì?
Linh của thanh tàn kiếm này cung kính nói:
- Bẩm Đế, tông chủ Đế Kiếm Tông kia dã tâm bừng bừng, mong muốn thôn phệ Linh ta, để trùng kích Đại Đế… bởi vì bị ta phát giác, bởi vậy, ta may mắn trốn thoát, chẳng qua, ta cũng trọng thương… kẻ này quả nhiên là đại nghịch bất đạo, nếu không phải ta lúc đầu đi theo chủ nhân bị trọng thương tại Toại Minh di tích, bị nhân quả không biết quấn quanh, nguyên khí tổn thương nặng nề, ta một kiếm liền có thể giết người này, tức chết ta rồi!
Diệp Quan có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi là bội kiếm của Đại Đế Đế Kiếm Tông, gã sao dám làm như thế?
Linh tàn kiếm nói:
- Gã vốn là mong muốn ta nhận gã làm chủ, thế nhưng gã cũng không nhìn một chút, gã là đức hạnh gì, quả thực là si tâm vọng tưởng, thấy ta không muốn nhận gã làm chủ, thế là, gã liền nổi lên ý niệm không chính đáng, mong muốn thôn phệ ta, tăng cao thực lực… nếu để cho gã đạt được, gã thật đúng là có thể tiến thêm một bước, đáng tiếc ta năm đó bị trọng thương, nguyên thần bị đả thương, lại cho đến nay vẫn bị nhân quả không biết áp chế, bằng không, nửa bước Đạo Ngoại không quan trọng, một kiếm liền diệt