Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 3414 - Chương 3414: Đã Thông Quan!

Chương 3414: Đã Thông Quan! Chương 3414: Đã Thông Quan!

CHƯƠNG 3414

ĐÃ THÔNG QUAN!

“Bọn hắn là người, chúng ta cũng là người, bọn hắn dám đi qua, chúng ta vì sao không dám đi qua, đi một chút…”

Nói xong, y vội vàng đi theo, mà rất nhanh, lại có hai người đi theo…

Nhưng đại đa số người vẫn là đứng tại chỗ

nam tử đầu trọc kia lắc đầu:

- Người? Mẹ nó, vạn nhất sau lưng người ta còn có đại lão thì sao? Có thể so như thế sao?? Bao cỏ!

Ở đối diện sông, Diệp Quan cùng với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía nơi xa, mà sau khi xuyên qua một mảnh sương mù dày, một tòa thành bằng đồng hùng vĩ bất ngờ xuất hiện ở trong ánh mắt hai người

ở hai phía trước cửa thành, phân biệt có sáu bức tượng đồng hình người cầm trường mâu trong tay đứng vững vàng, tổng cộng mười hai bức tượng, những bức tượng này hình thể cao lớn, điêu khắc sinh động như thật, như người thật

cửa thành mở rộng, xương trắng chất đống bên trong, vô cùng âm u

mà ở phía trên cửa thành, có ba chữ viết thần bí cổ lão

Diệp Quan nhìn thoáng qua những bức tượng đồng trước cửa thành kia, sau đó đi về phía nội thành, mà đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh hắn cau mày:

- Lực lượng pháp tắc này đã phát sinh biến hóa

Diệp Quan khẽ gật đầu. Mà vào lúc hai người đi đến trước cửa thành, lúc này, sâu trong cửa, một đạo thanh âm cổ lão đột nhiên cuốn tới như dòng lũ:

- Quỳ!

Trong chớp mắt, sau lưng Diệp Quan cùng với Đệ Nhất tĩnh, những người kia quỳ xuống tại chỗ, trong khoảnh khắc chính là hóa thành bạch cốt

bên cạnh Diệp Quan, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nắm chặt hai tay, thân thể rung động kịch liệt, dường như đang chống cự lực lượng kinh khủng gì đó

lúc này, Diệp Quan đột nhiên nắm tay nàng, ở trong nháy mắt Diệp Quan nắm tay nàng, cỗ lực lượng bao phủ ở trên người nàng kia lập tức tan biến vô tung vô ảnh

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, có chút khó có thể tin. Diệp Quan lôi kéo nàng đi vào trong thành, tại cửa thành, bạch cốt chồng chất như núi, bọn hắn đạp lên bạch cốt mà lên, mà khi tiến vào trong thành, đạo thanh âm cổ lão kia vang lên một lần nữa:

- Nhập Thánh Thành, người không quỳ, chết

trong chốc lát, vô số lực lượng pháp tắc thần bí kinh khủng giữa thiên địa giống như thủy triều tầng tầng lớp lớp nghiền ép về phía Diệp Quan cùng với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu

vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kịch biến trong nháy mắt, nhưng sau một khắc, những lực lượng kia vào lúc tới gần nàng cùng với Diệp Quan vậy mà liền vô thanh vô tức biến mất

hết thảy đạo pháp không thể gia thân!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, hơi nghi hoặc một chút, hắn không phải không có tu vi sao?

Diệp Quan yên lặng, những đạo pháp kia sở dĩ không thể gia thân hắn, tự nhiên là bởi vì duyên cớ Thanh Huyền kiếm, phải biết, trong cơ thể hắn là có một thanh Đại Đế kiếm!

- Đế??

Đúng lúc này, sâu trong nội thành, âm thanh kia mang theo một chút kinh ngạc:

- Không có tộc ta cho phép, ngươi sao có thể thành Đế?

Diệp Quan lôi kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi vào trong thành, điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Đại khái là cô cô ta mở cửa sau cho ta!

Thanh âm kia đột nhiên giận dữ:

- Cô cô ngươi phải chết!

Xùy!

Chân trời nứt ra, đột nhiên, Diệp Quan cùng với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu còn chưa phản ứng lại, một thanh kiếm chính là liền đã rơi vào sâu trong cổ thành

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang vọng từ trong thành:

- Càn rỡ!! Càn rỡ! Ngươi sao dám bất kính đối với ta…

Bên cạnh Diệp Quan, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía hắn:

- Người nào ra tay vậy??

Diệp Quan cũng không nói chuyện, chỉ là giơ hai ngón tay lên

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "…"

Diệp Quan vô thức giữ chặt nàng tay, sau đó đi vào bên trong:

- Đi thôi!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói:

- Nguy hiểm

Diệp Quan nói:

- Đã thông quan!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "…"

Diệp Quan nhìn chỗ sâu nội thành phía xa, trong lòng có chút nghi hoặc

vì sao lúc trước Phạm Chiêu Đế nhiều lần khiêu khích cô cô, cô cô đều không có ra tay đối với nàng? Bởi vì hắn phát hiện ra, kể từ khi biết cô cô đến bây giờ, phàm là người khiêu khích cô cô, kết cục đều hết sức thảm, ngoại trừ Phạm Chiêu Đế

hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp

lúc này, âm thanh ở sâu trong thành kia vang lên một lần nữa:

- Người nào, ngươi là ai…

Thanh âm đã không còn cao cao tại thượng như lúc trước, mang theo một vẻ hoảng sợ. Diệp Quan thu hồi suy nghĩ:

- Đi thôi

nói xong, hắn lôi kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía nơi xa, ở dưới chân bọn hắn đến phần cuối nơi xa, đều là bạch cốt trải đường, cao đủ mấy trượng!

Rõ ràng, đây đều là người tiến đến thăm dò Toại Minh di tích, vả lại đều chết tại nơi này

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn những bạch cốt trước mắt kia, lông mày nhíu lại thật sâu

ánh mắt của Diệp Quan thì rơi vào chỗ cuối tầm mắt, nơi đó có một chiếc vương tọa bằng đồng

Bình Luận (0)
Comment