CHƯƠNG 3441
XÍCH HỔ
nữ tử trước mắt đã từng có một đoạn tình cảm lưu luyến với y, nhưng sau này, y sau khi dính vào cược trứng, liền càng ngày càng cách xa nữ tử, mà bây giờ, nữ tử trước mắt đã tiến vào nội viện, thân phận so với y càng là khác biệt một trời một vực. một lần nữa nhìn thấy Cố Trần, trong mắt nữ tử tên là Thanh Vận lóe lên một vệt phức tạp, nàng đang muốn nói chuyện, lúc này, một vị nam tử tướng mạo thanh tú đột nhiên đi tới:
- Thanh Vận, đây là?
Nói xong, nam tử trực tiếp kéo tay Thanh Vận
nhìn thấy một màn này, Cố Trần lập tức như bị kim đâm vào tim, muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến cha già còn đang chờ dược cứu mạng, y lại cố kiềm nén lại
Thanh Vận nhìn về phía Cố Trần, trong mắt lóe lên một vệt phức tạp, nói khẽ:
- Cố Trần, ngươi đây là lần thứ sáu tìm ta vay tiền
Cố Trần cúi đầu, thanh âm run rẩy không thôi:
- Thanh Vận, cha ta thật sự bệnh nặng, nếu như không có một viên Dũ Linh Đan, ông ấy…
Y còn chưa có nói xong, Thanh Vận đột nhiên xuất ra một cái túi nhỏ đưa cho hắn, sau đó nói:
- Ngươi… chớ có lại đến tìm ta
nói xong, nàng lôi kéo nam tử bên cạnh quay người rời đi
Cố Trần nhìn hai người rời đi, tay phải nắm thật chặt cái túi nhỏ kia, toàn thân y run rẩy
một lát sau, y hít một hơi thật sâu, sau đó quay người chạy đi
mà Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì mang theo Diệp Quan đi theo, rất nhanh, Cố Trần đi tới Tiên Các Thương Hội, sau khi tiến vào thương hội, y bước nhanh tới quầy bán thuốc, mà khi sắp tới gần quầy bán thuốc, y đột nhiên xông về quầy hàng bán trứng kia…
Gỡ vốn!
Y nhất định có thể gỡ vốn!
- Trứng!
Cố Trần bỏ túi tiền kia vào trên quầy, thanh âm run rẩy, hai mắt sung huyết, diện mạo đáng sợ
y vào giờ phút này, đầy trong đầu chỉ có một chữ: Trứng!
Trong âm thầm, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trong nháy mắt liền lạnh xuống, trong mắt nàng đã có sát ý, nàng chậm rãi nắm chặt tay phải lại
Diệp Quan lại giữ lại tay nàng, sau đó nói khẽ:
- Ngoại trừ trứng rồng, còn có trứng gì, tương đối đáng tiền?
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói:
- Xích Hổ, một loại yêu thú, trị giá ngàn miếng Tiên Tinh, tỷ lệ là một phần ba mươi
Diệp Quan nói:
- Cho y một đầu Xích Hổ
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quan, hơi nghi hoặc một chút, nhưng rất nhanh, nàng dường như hiểu rõ cái gì, sau đó quay đầu nhìn về phía quầy hàng cách đó không xa, duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng vẫy một cái, trước quầy nơi xa, quả trứng trong tay Cố Trần lặng yên phát sinh biến hóa, nhưng Cố Trần cũng không phát giác được
Cố Trần bưng quả trứng kia đi đến một bên, vào giờ khắc này, đầu óc y trống rỗng, y ôm quả trứng kia đi đến một bên…
Thân thể của y run rẩy như là co giật!
Y kỳ thật rất rõ ràng chính mình đang làm cái gì, cũng biết chuyện này sẽ có hậu quả gì
thế nhưng y không quản được nhiều như vậy!
Cũng không muốn nghĩ những chuyện kia
cuộc đời của y đã rất tồi tệ
muốn làm lại từ đầu, đã là chuyện không thể nào, chỉ có thể cược, cược thắng, hết thảy đều có thể trở về, hết thảy đều có thể lấy lại, y cũng sẽ có thể có một cuộc sống mới, đồng thời nghịch thiên cải mệnh…
Nào có ai cược thua mãi?
Y tin tưởng y nhất định có thể lật bàn, nhất định có thể nghịch thiên cải mệnh
Cố Trần hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở phong ấn quả trứng, trứng vỡ, một cái đầu hổ nhỏ màu đỏ chui ra
- Xích Hổ!
Giữa sân lập tức có người thất thanh nói
Cố Trần lại có chút thất vọng, thế mà không phải Long, nhưng rất nhanh lại có chút hưng phấn, bởi vì đầu Xích Hổ này cũng có giá trị không thấp
lúc này, một vị nam tử đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, cười nói:
- Huynh đài, đầu Xích Hổ này, chín trăm miếng Tiên Tinh bán không?
Chín trăm miếng Tiên Tinh!
So với giá thị trường thấp hơn một chút, thế nhưng Cố Trần lại không do dự, nói thẳng:
- Bán!
Chín trăm miếng Tiên Tinh, đủ để hắn trả hết thảy nợ nần
nghe được Cố Trần nguyện ý bán, nam tử kia trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật chứa chín trăm miếng Tiên Tinh cho Cố Trần, Cố Trần cũng cầm đầu tiểu Xích Hổ trong tay kia đưa cho nam tử
sau khi cầm chín trăm miếng Tiên Tinh, Cố Trần hít vào một hơi thật sâu, y đứng dậy đi về phía quầy bán thuốc, nhưng sau khi đi được vài bước, y lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía quầy hàng bán trứng kia, y híp hai mắt lại, một cái ý niệm không có dấu hiệu nào bay lên ở trong lòng y: Sao không cược một lần lớn?
Hiện tại một chút Tiên Tinh này mặc dù có thể trả hết nợ nần, thế nhưng sau khi trả hết nợ thì sao?
Y không có cái gì!
Y vẫn sẽ phải sống một cuộc đời nghèo khó, y vẫn sẽ bị mọi người trong học viện coi thường